Số trên màn hình nhảy nhót một lúc, cuối cùng hiển thị 353 gram.
Hiện nay, giá vàng khoảng bảy trăm, tính theo giá này thì giá trị của miếng vàng này lên tới 247.100 nhân dân tệ.
Trong túi còn chín thỏi vàng giống hệt như vậy.
Một túi vàng này, giá trị lên tới 247 vạn nhân dân tệ.
Mắt Tang Giác Thiển mở thật to: "Phát... phát tài rồi?"
Lý Quân Diễn thấy Tang Giác Thiển cầm vàng mà không nói gì, hắn tưởng nàng đang cảm thấy quá ít: "Cô nương cảm thấy quá ít? Ta sẽ nỗ lực tìm thêm, xin cô nương hãy bán thêm đồ cho ta!"
"Đây chỉ là tiền trả cho lần này, lần sau sẽ không ít hơn đâu, xin cô nương yên tâm."
Tang Giác Thiển ngay lập tức tỉnh táo lại, cô liên tục lắc đầu: "Không không không, nhiêu này đã đủ rồi."
Mang hơn hai trăm vạn mua đồ ăn thức uống, vậy có thể nuôi sống bao nhiêu người trong bao nhiêu ngày chứ!
Lý Quân Diễn có thể kiếm lời, nhưng chắc chắn cô cũng không lỗ!
Tang Giác Thiển lại chạy qua chạy lại nhiều lần, cô ném hết tất cả những thứ có thể uống được cho Lý Quân Diễn.
Nhưng những chai nước đó vẫn không đủ.
Tang Giác Thiển nhìn quanh quầy, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở khu hàng hóa bên trái.
Bên dưới một kệ hàng có một cuộn ống nước dài ba mươi mét, đủ để nối từ bếp đến đây.
"Ngài chờ ta một chút."
Tang Giác Thiển nói rồi lại chạy đi, cô tháo ống nước ra, một đầu cô nối với vòi nước ở bếp, sau đó kéo đầu còn lại về bên cửa sổ rồi đưa ống nước ra bên ngoài.
Lý Quân Diễn nhìn ống nước tròn trịa lại còn mềm mại nên có hơi tò mò: "Đây là gì vậy?"
"Là ống nước, nước có thể chảy ra." Tang Giác Thiển giải thích: "Bên đó có bình chứa nước không? Hoặc là dụng cụ đựng nước gì khác cũng được. Bên này trời đang mưa lớn, đồ ăn tạm thời không thể đưa đến được, nhưng ta có thể cung cấp cho ngài rất nhiều nước."
Trong mắt Lý Quân Diễn hiện lên vẻ vui mừng, nhưng vẫn hỏi: "Ngươi cung cấp cho ta nhiều nước như vậy, liệu có ảnh hưởng gì đến ngươi không?"
"Không."
"Vậy thì tốt."
Lý Quân Diễn nói rồi lại nhìn về phía Từ Tam: "Từ Tam, đi thông báo cho những người bên ngoài, mau tìm tất cả các dụng cụ đựng nước đến đây, hôm nay sẽ phân phát nước cho bọn họ."
Từ Tam không nghe thấy những gì Tang Giác Thiển nói, nhưng hắn ta vẫn nghe thấy mệnh lệnh của Lý Quân Diễn nên ngay lập tức hiểu ra.
"Vâng! Thuộc hạ lập tức đi ngay!"
Từ Tam đi rất nhanh mà trở về cũng nhanh, hắn ta cùng với một người khác khiêng vào trong một cái lu nước cao nửa người.
Tang Giác Thiển kêu lên với Lý Quân Diễn: "Ngài cầm lấy ống nước rồi hướng đầu ra vào lu nước, cầm chắc nhé! Ta sẽ đi mở vòi nước đây."
Nói xong, Tang Giác Thiển quay người chạy đi, không lâu sau đã đến bếp, cô bắt đầu vặn vòi nước.
Nước trong vòi lập tức chảy vào trong ống nước, ống nước cũng bị nước làm căng phồng lên.
Khi Tang Giác Thiển chạy về bên cửa sổ, nước đã được phun ra từ trong ống nước, đang ào ào chảy vào trong lu.
Thấy cảnh này, mắt Lý Quân Diễn mở to.
Là một hoàng tử, từ nhỏ đã được dạy bảo không được biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng lúc này, hắn không thể nào giấu nổi sự ngạc nhiên nữa.
Thực sự quá kỳ diệu!
Chỉ với một ống nước mềm mại như vậy, mà lại có thể liên tục chảy ra nhiều nước như thế.
Lý Quân Diễn ngạc nhiên như vậy, dĩ nhiên Từ Tam và Lâm Thất càng kinh ngạc hơn nữa.
Hai người nhìn Lý Quân Diễn, trong mắt đều tràn đầy sự thán phục.
Vương gia của bọn họ, đúng là thần nhân mà!
Lý Quân Diễn thấy ánh mắt của hai người họ thì nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải công lao của ta, mà là—"
"Thuộc hạ biết!" Từ Tam đáp ngay: "Là vị nữ thần tiên bên ngoài cửa sổ."
Lâm Thất không hiểu chuyện ra sao: "Tam ca, bên ngoài cửa sổ có nữ thần tiên nào à? Sao ta không thấy vậy?"
"Thần tiên nào mà để một phàm nhân như ngươi như có thể thấy được vậy? Chỉ có vương gia của chúng ta mới thấy được!" Từ Tam nói một cách rất tự nhiên.
Lâm Thất gật đầu đồng tình: "Tam ca nói đúng thật!"
Nghe Từ Tam nói, Lý Quân Diễn liếc nhìn Tang Giác Thiển.
Chỉ thấy cô vẫn đứng yên đó, môi trường xung quanh có hơi tối tăm, nhưng trên người cô lại tỏa ra một ánh sáng khiến người ta không thể rời mắt được.
Từ Tam nói đúng, có lẽ cô chính là nữ thần tiên, nếu không làm sao lại xuất hiện bên ngoài cửa sổ, mang nước và thức ăn đến để cứu giúp dân chúng ở Đình Châu khỏi khổ sở?