Lục Hàn Châu nghe xong những lời này thì ngay lập tức cảm thấy lo lắng. Hắn sợ rằng Đoạn Tuấn lại làm gì đó không hay với Chi Ngôn.
Vì vậy, nghĩ đến đây, hắn liền hỏi Ôn Sâm: “Vậy tâm trạng của Ngôn Ngôn bây giờ thế nào? Anh có gặp em ấy không?”
“Không.” Ôn Sâm nhớ lại những lời Giang Giang nói với mình, hắn cũng không định xen vào chuyện trò giữa hai người bạn tốt bọn họ.
Nói xong, hắn bổ sung thêm: “Anh cũng đừng lo quá, nếu thực sự có chuyện gì, nhà tôi chắc chắn sẽ gọi điện báo ngay. Có lẽ chỉ là hai người bạn lâu ngày không gặp nên trò chuyện đôi chút thôi.”
Ôn Sâm là người yêu của Giang Giang, đương nhiên hắn cũng biết những gì từng xảy ra với Chi Ngôn. Về cá nhân, hắn không ưa Chi Ngôn lắm.
Dù là bạn tốt hay người yêu của mình, cả hai đều từng bị người này tổn thương sâu sắc.
Ban đầu, hắn rất khó chịu khi Giang Giang vẫn còn tiếp xúc với Chi Ngôn, nhất là khi đối phương đã rõ ràng không muốn làm bạn nữa.
Thậm chí, Chi Ngôn còn vì một người đàn ông khác mà xa lánh Giang Giang, lạnh nhạt với tình bạn giữa họ.
Nhưng về sau, hắn không thể chống lại những lời nài nỉ của người yêu, cuối cùng miễn cưỡng chấp nhận việc hai người duy trì liên lạc qua lại.
Chỉ là bảo hắn làm gì hơn nữa thì không thể.
Lục Hàn Châu cũng hiểu rõ điều này.
“Ngôn Ngôn giờ đã khác, thay đổi rất nhiều, em ấy thực sự muốn cùng tôi sống tốt.”
Có những điều không thể nói rõ, nhưng có thể tiết lộ đôi chút: “Dù sao thì em ấy cũng nhận ra tên tra nam đó không phải bến đỗ tốt nhất. Trước đây chỉ là nhìn nhầm người thôi, em ấy còn trẻ mà, ai mà chẳng có lúc như vậy?”
Nghe lời bạn tốt rõ ràng đang biện hộ, Ôn Sâm gật đầu.
Dù trên mặt không biểu lộ gì nhưng trong lòng vẫn không hoàn toàn đồng tình.
Tuy nhiên, hắn không nói gì thêm. Hai người đã lâu không gặp, khó khăn lắm mới có dịp, nên họ quyết định cùng nhau ăn một bữa trưa.
Dù sao, nếu thực sự có chuyện gì, họ cũng có thể kịp thời xử lý.
---
Trong khi hai người đang lo lắng bên này, thì ở phía khác, hai người kia lại đang trò chuyện rôm rả.
“Tôi nói cậu nghe, tên tra nam đó đúng là đồ cặn bã! Lừa tiền tôi chưa đủ, mỗi ngày còn ép buộc tôi, không cho tôi liên lạc với mấy người bạn như các cậu. Hắn còn nói là vì muốn tốt cho tôi nữa chứ!”
Chi Ngôn đã bắt đầu có chút ngà ngà say.
“Hồi đó tôi đúng là ngu ngốc, hắn nói gì tôi cũng tin, cuối cùng phụ bạc anh Châu, còn cắt đứt với các cậu.”
Nói đến đây, giọng cậu mang theo nỗi buồn: “Giang Giang, cậu có trách tôi không?”
Hai người đều đã uống chút rượu nên đầu óc hơi mơ màng. Giang Giang nghe vậy, lắc đầu: “Tôi với cậu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Dù trước đây cậu có nói gì quá đáng, tôi cũng chưa từng thực sự giận cậu. Tôi chỉ sợ cậu sẽ bị tổn thương thôi.”
“Dù sao, hắn ta cũng không phải là bến đỗ của cậu.”
“Giờ tôi biết rồi.” Chi Ngôn lau đi nước mắt lăn xuống khóe mắt. “Cho nên gần đây tôi đã nghiêm túc sống tốt cùng anh Châu cũng đã hoàn toàn cắt đứt với tên tra nam đó.”
“Nhưng tôi vẫn sợ các cậu sẽ không chơi với tôi nữa vì những chuyện trước đây tôi làm.”
“Sao có thể chứ?” Giang Giang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên phản bác: “Tôi với cậu lớn lên cùng nhau mà! Đừng nói là tôi, ngay cả Tô Tô và mọi người cũng chưa bao giờ trách cậu. Mọi người đều đợi đến khi cậu thoát khỏi tên tra nam kia để cùng nhau ra ngoài chơi vui vẻ.”
“Hu hu hu.” Nghe Giang Giang nói vậy, Chi Ngôn cảm động vô cùng.
“Các cậu thật tốt với tôi!” Nói xong, cậu lại ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn.
Thế rồi hai người cứ thế mà trò chuyện. Dù đang say đến mơ hồ, Chi Ngôn vẫn kiên định nhắc nhở bản thân rằng chuyện trọng sinh của mình không thể để ai khác biết.
Giang Giang thì cũng không khá hơn. Ở nhà, cậu hiếm khi được phép uống rượu vì tửu lượng quá kém, mà Ôn Sâm cũng sợ cậu ra ngoài uống sẽ bị người xấu dụ dỗ.
Vậy nên lần nào Ôn Sâm cũng hạn chế lượng rượu cậu được uống. Nhưng hôm nay, vì đã lâu không gặp Chi Ngôn, hai người vui quá nên không tránh khỏi uống hơi quá chén.
Đến lúc chuông điện thoại reo lên, Giang Giang vẫn phản xạ có điều kiện mà nghe máy.
“Alo…”
Giọng cậu kéo dài, hơi lè nhè.
Ôn Sâm rất nhanh nghe ra vấn đề, hắn chỉ cần nghe giọng đã biết chắc hai người này làm chuyện gì đó không ổn, có khi còn uống rượu.
“Có phải lén uống rượu sau lưng anh không?”
Ôn Sâm nghiêm giọng làm Giang Giang giật mình tỉnh táo hơn một chút.
“Không có!”
Phản xạ có điều kiện, cậu lập tức đáp lại: “Em không uống rượu, cũng không say, càng không ở cùng Chi Ngôn!”
Hỏng rồi, tự thú cả rồi.
Điện thoại của Ôn Sâm để chế độ loa ngoài, Lục Hàn Châu ở bên cạnh nghe xong cũng chỉ biết xoa trán.
“Xem ra không hỏi thêm được gì nữa, về thẳng nhà đi.”
Ôn Sâm nghĩ cũng đúng. Hai người đã ăn xong bữa trưa, lại lo lắng hai người kia uống rượu lúc đói nên mua thêm ít đồ ăn nhẹ họ thích trên đường về.
---
Lục Hàn Châu có chìa khóa, về đến nhà không cần gõ cửa, cứ thế mở cửa đi vào.
Vừa bước vào, hắn đã thấy phòng khách có phần bừa bộn.
Chi Ngôn và Giang Giang ngồi đối diện nhau trên sàn nhà, mỗi người cầm một chai gì đó, không rõ đang nói gì, miệng thì lẩm bẩm liên tục.
Nhìn nhau, Lục Hàn Châu và Ôn Sâm chỉ biết lắc đầu bất lực.
Nhưng thấy trên bàn có vài món ăn vặt, họ yên tâm rằng hai người kia ít nhất cũng không uống rượu khi đói.
Hiện tại cả hai đều đã say, không thể nói lý lẽ được nữa.
Vậy nên mỗi người bế một người, đặt họ lên ghế sofa.
“Giờ không đau lưng nữa nhỉ? Dám ngồi bệt xuống đất luôn!”
Lục Hàn Châu vừa bế Chi Ngôn vừa “dạy bảo.” Nghe giọng quen thuộc, Chi Ngôn cứ ngỡ mình đang ảo giác.
“Giang Giang!” Cậu bỗng lớn tiếng gọi tên Giang Giang, làm hai người đàn ông tỉnh táo còn lại giật mình.
“Tôi thấy chồng tôi rồi!”
“Hả?” Giang Giang cũng bị Ôn Sâm bế lên, nghe tiếng Chi Ngôn, cậu ngước nhìn và chạm ngay ánh mắt của Ôn Sâm.
Lập tức, cậu cũng hét lên: “Tôi cũng thấy chồng tôi rồi! Tôi được bế lên rồi!”
“Tôi cũng được bế lên rồi!!”
Câu chuyện trẻ con của hai người khiến Lục Hàn Châu và Ôn Sâm không nhịn được thở dài.
Họ không khỏi muốn tra Baidu: “Bạn trai hơi ngốc thì phải làm sao?”