Trở Lại Trước Khi Phản Diện Hắc Hóa

Chương 12

Điều này khiến nàng hiểu rằng, dù có giải thích chuyện năm xưa, họ cũng chỉ nghi ngờ, chỉ chất vấn, chỉ nghĩ rằng nàng đang bịa đặt lý do để bảo vệ Trình Dực.

Đã như vậy, thì cũng không cần phải nói gì thêm.

Nhưng nandg khi đó vì một cơn tức đã rời nhà ra đi, cũng chẳng ngờ rằng nhiều năm sau, vì muôn vàn nguyên nhân, nàng lại cùng người thân xa lạ như người dưng. Đến mức gần quê cũng chẳng dám bước chân vào Cầm Hải Chủ Thành dù chỉ nửa bước.

Lại càng không ngờ, mối ân tình ấy, trả mãi trả mãi, rốt cuộc lại khiến nàng vào chốn tuyệt cảnh.

Tưu Thập chậm rãi bước đến cạnh tủ gỗ sơn đỏ bên bình phong, đầu ngón tay nhẹ đặt lên viền vàng chạm rỗng của lư hương nhỏ. Da nàng trắng như tuyết, đốt ngón tay mảnh khảnh, bờ vai hơi thả lỏng, liền lộ ra vài phần lười biếng tùy ý.

Tạm gác lại chuyện giấc mộng này đến từ đâu, đã mơ thấy, hơn nữa lại trùng khớp với hiện tại, vậy điều quan trọng trước mắt chính là - làm thế nào để xoay chuyển cục diện.

Mộng cảnh không thể tin hoàn toàn. Nàng nợ Trình Dực một ân tình lớn, tuyệt đối không thể để hắn mất mạng tại đây.

Nhưng nàng cũng sẽ không giống như trong mộng, để tình cảm chi phối, chỉ vì một cơn giận nhất thời rồi làm ra chuyện khiến bản thân hối hận.

*

Tưu Thập suốt đêm không ngủ.

Nàng đứng bên kệ sách hồi lâu, tùy ý lật qua từng quyển đặt trên đó, rồi lại lần lượt trả về chỗ cũ. Suy nghĩ một hồi, nàng mới gọi Minh Nguyệt - vẫn luôn chờ ngoài cửa, bước vào.

“Cô nương, người không thể ra ngoài.” Minh Nguyệt lo lắng thấp giọng, sợ nàng còn muốn đi tìm Trình Dực, khẽ khàng nhắc nhở: “Giờ viện của chúng ta cũng đã bị Phi Ngư Vệ vây chặt, mọi nhu cầu trong viện đều do họ lo liệu, nữ tỳ và tùy tùng cũng không thể tự do ra vào.”

Tưu Thập vốn không có ý định rời đi. Nếu bên ngoài có bất kỳ động tĩnh gì, tất nhiên Trọng Ảnh sẽ nhanh chóng bẩm báo.

Điều nàng quan tâm lúc này lại là chuyện khác.

“Ngươi đến tàng thư các trên Tây Giác Lâu, tìm cho ta những thư tịch ghi chép về các đời Ma Quân.”

Minh Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải đi Đông Hành Viện tìm Trình Dực thì làm gì cũng được.

Tây Giác Lâu vốn nằm trong Bạch Đường viện, Tưu Thập thích đọc sách, nên Tống Trình Thù liền vung tay dựng nên một thư các, lại đặt vô số thư tịch quý hiếm vào đó. Chỉ là, Ma tộc xưa nay hành tung quỷ dị, tính tình khó dò, hành sự kỳ lạ, nên những ghi chép liên quan đến bọn họ quả thực không nhiều.

Minh Nguyệt cùng hai thị nữ lục tìm suốt hai canh giờ, rốt cuộc cũng chỉ kiếm được hai quyển.

Trang bìa bằng da trâu đã sờn cũ, ố vàng theo năm tháng, nét chữ trên đó xiêu vẹo không ngay ngắn, đọc lên có phần khó nhận.

Tưu Thập chuyên chú xem sách, đến khi khép lại trang cuối cùng, hàng mi nhẹ khẽ rung động, đầu ngón tay chạm khẽ lên quyển trục đặt trên đầu gối, tựa như đã hiểu rõ ít nhiều.