Thật hoang đường, vượt xa những câu chuyện nàng từng nghe.
Nhưng nhớ lại những việc xảy ra gần đây, đôi mày lá liễu thanh tú của Tưu Thập lại nhíu chặt.
Một giấc mộng như hoa nở, một giấc mộng như lá rơi.
Dẫu không tin, nhưng nàng đã đứng ngay tại điểm bắt đầu của giấc mộng rồi.
Hiện tại, nàng đã bị mẫu thân cấm túc, nếu mọi chuyện trong mơ là thật, thì sau khi nàng bất chấp lệnh của mẫu thân, gióng trống khua chiêng mời y quan đến chữa trị cho Trình Dực, đợi tin tức truyền ra, huynh trưởng sẽ đến tìm nàng.
Tưu Thập là con út trong gia đình, cũng là đứa con gái duy nhất, được phụ mẫu thương yêu, từ nhỏ huynh trưởng đã luôn cưng chiều nàng, chưa bao giờ nói nặng lời. Chỉ có duy nhất một lần hai huynh muội nói chuyện nghiêm túc, huynh trưởng đã kiên nhẫn giải thích mọi chuyện, nhưng Tưu Thập vẫn không lay chuyển, hơn nữa trong cơn tức giận, nàng đã nói nhiều lời tổn thương mà không tự nhận ra.
Nếu tất cả là thật, Tưu Thập nghĩ có lẽ mình trúng tà, hoặc phát điên.
***
Hai viện không cách xa nhau lắm, chỉ cần rẽ một góc rồi đi thêm một đoạn là đến.
Viện được bao quanh bởi hàng rào gỗ, kích thước vừa phải, có tiền sảnh và hậu viện. Cuối xuân đầu hạ, những loài hoa trong viện đã tàn, để lại những quả nhỏ bằng ngón tay cái, ẩn mình trong tán lá xanh um, Đông một Tây một, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra.
Bên ngoài viện, một vòng mật vệ mặc trang phục thêu hoa văn Phi Ngư đỏ thẫm đứng canh gác, ai nấy sống lưng thẳng tắp, ánh mắt không hề chớp, khiến người ta khó lòng không để ý đến.
Người đứng ở cửa viện, Tưu Thập nhận ra ngay.
Đó là Lục Giác, thiếu tướng trẻ vừa từ chiến tuyến Ma tộc trở về, tràn đầy khí thế.
“Tiểu thư.” Lục Giác khẽ chắp tay, cúi chào nàng, giọng điệu không kiêu không nịnh: “Thiếu quân có lệnh, từ hôm nay Đông Hành viện chỉ cho phép ra, không cho phép vào.”
“Sương sớm nặng, tiểu thư nên chú ý sức khỏe, trở về viện nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Lục Giác làm việc dưới trướng của ca ca Tưu Thập, yêu thương nàng như em gái mình. Nhưng hôm nay, lời nói của hắn mang chút nghiêm nghị, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc phải đối đầu nếu nàng gây khó dễ.
Đúng lúc này, y quan cũng tới. Cửa viện vốn không rộng, giờ đứng chật chội hơn mười người, khiến đôi mày của Tưu Thập càng nhíu chặt. Suốt đêm qua, dù là trong giấc mộng, nàng cũng chưa hề thả lỏng được.
Lục Giác đã sẵn sàng ứng phó với cơn cuồng phong bão táp.
Thế nhưng—
“Lục Giác.” Tưu Thập ngừng lại một chút, rồi thêm hai từ: “Ca ca.”
Tiểu cô nương không trang điểm, mái tóc dài đen nhánh, váy trắng như tuyết, giống như một nụ hoa buổi sớm còn vương giọt sương. Giọng nàng khẽ gọi "ca ca," mang theo vẻ nhún nhường, khiến chiếc mặt nạ trên gương mặt Lục Giác bắt đầu rạn nứt.
Một lúc sau, hắn khẽ chống tay lên trán, có chút bất lực nói: “Tưu Tưu, chuyện này không thể đùa giỡn được. Thiếu quân đã dặn, Đông Hành viện, ngay cả một con muỗi cũng không được vào.”