https://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=7999651&chapterid=7
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Giang Tự Xuyên, Lương Thi Nhĩ bỗng nhiên cảm thấy mình như đang chơi game Otome.
Các nam chính nam thứ nam n… trong game đều được l*иg tiếng bởi các diễn viên chuyên nghiệp, thế nên âm thanh mới êm tai dễ nghe như vậy. Thậm chí cô còn cảm thấy giọng của Giang Tự Xuyên nghe hay hơn cả mấy diễn viên l*иg tiếng trong game, bởi vì nó gần gũi với đời thường hơn, ít đi sự cường điệu và kịch tính.
Phải công nhận rằng, vừa mới tỉnh giấc mà được nghe một giọng nói êm ái như vậy thì tinh thần sẽ sảng khoái hơn rất nhiều.
“Chị làm gì trên đỉnh núi vậy? Không mở mic à….” Trong tai nghe vang lên tiếng lẩm bẩm của anh, hình như anh tưởng cô không mở loa.
Bấy giờ Lương Thi Nhĩ mới bấm vào biểu tượng micro trên màn hình, trả lời: “Không làm gì cả, treo máy thôi.”
Giang Tự Xuyên im lặng một chốc rồi hỏi: “Ồ, giờ này chị đã vào game rồi, không sao chứ?” Ngừng lại mấy giây, anh bổ sung thêm một câu: “Ý tôi là, chị không còn thấy đau đầu nữa chứ?”
“Cũng đỡ rồi.”
Nhắc đến đây tự nhiên lại nhớ đến chuyện tối qua, trong lòng Lương Thi Nhĩ ít nhiều cũng có chút ngại ngùng, bởi vì cô không thích người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình. Nhưng may là cô cảm nhận được Giang Tự Xuyên không phải là người lắm chuyện.
“Vẫn chưa cảm ơn chuyện tối qua cậu đưa tôi về.”
“Không cần đâu, chuyện nên làm mà.” Giang Tự Xuyên ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Dù sao chị cũng là bạn của chị Diệp Lam.”
Lương Thi Nhĩ ừ một tiếng, vẫn nói một tiếng cảm ơn. Sau đó cô không nói gì nữa, trong đội chỉ còn lại tiếng nhạc nền.
Nhìn hình ảnh hai nhân vật đứng cạnh nhau trong game, Giang Tự Xuyên cảm thấy nếu cứ đứng im như vậy không làm gì thì anh nên thoát đội mới đúng, nếu không sẽ rất kỳ quặc. Nhưng không hiểu sao anh lại chần chừ không bấm nút thoát.
“Hôm nay chị chỉ treo máy thôi à?” Một lúc sau, anh không nhịn được hỏi.
Lương Thi Nhĩ vẫn đang ăn bánh mì sandwich: “Đang ăn, ăn xong sẽ làm nhiệm vụ.”
“Vậy thì, chị có tiện gánh tôi…”
“Chúng tôi! Là chúng tôi!”
Giang Tự Xuyên chưa nói hết câu đã bị một giọng nói khác bên cạnh cắt ngang: “Chị Thi Nhĩ! Là chị phải không? Em là Nhậm Kha! Chị muốn chơi game cũng phải gánh em với chứ, không được thiên vị!!!”
Nói xong chắc là bị ai đó đấm cho một cái, Nhậm Kha kêu “á” một tiếng rồi im bặt.
Giang Tự Xuyên hắng giọng: “Chuyện là thế này, tôi có nói với Nhậm Kha là hôm qua chúng ta đã xuống phó bản, chị chơi rất giỏi. Vậy nên nếu hôm nay chị rảnh thì chúng ta cùng xuống phó bản mới khó nhằn kia nhé?”
Lương Thi Nhĩ ăn xong miếng cuối cùng, rút một tờ giấy lau ngón tay.
Thật ra hôm nay cô cũng định xuống phó bản mới, nên khi nghe người bên tai nói vậy cô cũng không thấy có gì đáng ngại, bèn trả lời: “Cậu có thể tìm thêm hai người nữa, đủ năm người rồi xuống phó bản.”
Giọng Giang Tự Xuyên lộ rõ vẻ vui mừng: “Được, để tôi đi tìm ngay.”
Phó bản mới quả thực có độ khó khá cao, để dễ dàng vượt qua, Lương Thi Nhĩ sẽ đảm nhận vị trí chỉ huy, điều phối toàn bộ quá trình.
Lúc vừa bắt đầu chơi, Nhậm Kha cứ tưởng Lương Thi Nhĩ chỉ giỏi ở mức độ nào đó thôi, nhưng không ngờ cô không chỉ giỏi bình thường mà là rất giỏi!
Một phó bản khó nhằn như vậy, dưới sự chỉ huy của cô lại chỉ mất bốn mươi phút đã hoàn thành! Hơn nữa sau khi Boss chết còn nổ tung một nguyên liệu luyện kiếm mà bấy lâu nay cậu ta đang thèm muốn, Nhậm Kha vui mừng muốn nhảy cẫng lên.
“Chị! Chị gái! Chị thật sự quá đỉnh!!! Cái này em muốn lâu lắm rồi! Chờ mãi mà không thấy nổ tung! Cuối cùng cũng có rồi!!!”
Trái ngược với sự kích động của Nhậm Kha, giọng Lương Thi Nhĩ vô cùng bình tĩnh: “Vậy cái đó cho cậu, còn lại mấy thứ khác các cậu tự chia nhau đi.”
Nhậm Kha: “Ơ! Chị không cần gì hết sao?”
“Ừ, không có thứ tôi cần.”
Nhậm Kha: “Chị, chị thật là tốt quá đi hu hu.”
Nghe giọng điệu khoa trương của cậu ta, Lương Thi Nhĩ không khỏi buồn cười, khóe môi khẽ cong lên: “Vậy các cậu cứ tiếp tục đi, tôi xuống đây.”
“Mới đó mà đã đi rồi sao?” Giọng Giang Tự Xuyên vang lên.
Lương Thi Nhĩ: “Ừm, bái bai.”
“… Được rồi, bái bai.”
Đội nhóm tan rã, nhìn ảnh đại diện của Lương Thi Nhĩ chuyển sang màu xám, Giang Tự Xuyên dựa người vào ghế, có hơi mất hứng.
“Anh Xuyên, chị Thi Nhĩ quả thật rất đỉnh, đây là nữ game thủ chơi game giỏi nhất mà em từng thấy đấy.”
Giang Tự Xuyên nhướn mày: “Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao?”
“Ầy, trăm nghe đâu bằng một thấy.” Nhậm Kha nói, “Aiza, quên xin Wechat của chị Thi Nhĩ rồi, để lần sau bọn mình rủ chị ấy chơi chung nữa chứ. À mà, anh có xin chưa đấy?”
Lúc này Giang Tự Xuyên mới nhớ ra anh cũng chưa xin Wechat của cô: “Chưa.”
“Không phải chứ, anh mà cũng chưa xin Wechat của chị ấy à?”
Sắc mặt Giang Tự Xuyên thoáng chút kỳ lạ: “Cái gì gọi là ‘mà cũng’?”
“Tối qua hai người cùng nhau chơi game ở quán bar rồi mà? Nếu đã biết chị ấy là cao thủ game thì anh phải chủ động xin Wechat của người ta chứ.”
Hóa ra là ý này.
Giang Tự Xuyên nghiêm mặt: “Tôi quên mất, mà nếu cậu muốn xin Wechat thì hỏi chị Diệp Lam thử.”
“Vậy lát nữa em hỏi thử.”
Giang Tự Xuyên liếc nhìn cậu ta, ra vẻ vô tình nói: “Hỏi bây giờ luôn đi, biết đâu tối nay cô ấy còn có thể gánh cậu.”
“Cũng đúng nhỉ, nay cuối tuần chắc chị ấy sẽ có thời gian rảnh.”
“Ừm.”
——
Sau khi tắt game, Lương Thi Nhĩ nhận được mấy tập tin từ các họa sĩ, bên trong là vài bản thiết kế nhân vật, dùng cho một tựa game tình yêu mà họ sẽ phát triển vào nửa cuối năm nay.
Lương Thi Nhĩ xem qua một lượt, cảm thấy hình ảnh nhân vật chẳng có điểm gì quá nổi bật, thế là cô quyết định mở cuộc họp tạm thời với các hoạ sĩ.
Cuộc họp kết thúc cũng đã là một tiếng sau đó, lúc đứng dậy bước ra phòng khách, cô phát hiện điện thoại có một yêu cầu kết bạn mới.
Người đó đã ghi chú tên, lại còn thêm vô số dấu chấm than ở đằng sau —— Em là Nhậm Kha!!! Chị Thi Nhĩ ơi hãy chú ý đến em!!
Chắc là hỏi thăm từ Ôn Diệp Lam số điện thoại của cô đây mà.
Lương Thi Nhĩ nhấn đồng ý kết bạn.
Chưa tới một lát sau, Nhậm Kha đã lập một nhóm chat: [Chị Thi Nhĩ! Em xin Wechat của chị từ chị Diệp Lam đó, không sao chứ~]
Lương Thi Nhĩ: [Không sao.]
Nhậm Kha: [Em nghĩ nếu có Wechat rồi thì sau này chúng ta sẽ dễ hẹn nhau chơi game hơn. Chị Thi Nhĩ, chị siêu siêu siêu giỏi luôn đó!! Bái phục!]
Lương Thi Nhĩ gửi một sticker cảm ơn, sau đó ánh mắt rơi vào ảnh đại diện còn lại trong nhóm chat —— bóng dáng cầm mic quay nghiêng, rất mờ không thể nhìn rõ được.
Trước mắt đối phương vẫn chưa lên tiếng, nhưng nhìn cái ảnh đại diện này là trong lòng cô đã có dự đoán rồi.
Lương Thi Nhĩ: [Người còn lại là Giang Tự Xuyên à?]
Nhậm Kha: [Đúng rồi đúng rồi, anh Xuyên đang ăn cơm, chắc vẫn chưa nhìn thấy]
Lương Thi Nhĩ: [Ừm]
Nhậm Kha @Giang Tự Xuyên trong nhóm chat, đợi vài giây không thấy phản hồi bèn chạy ra phòng ăn gọi anh.
“Anh Xuyên, em lập nhóm rồi này, cũng đã thêm Chị Thi Nhĩ rồi, anh mau xem Wechat đi!”
Giang Tự Xuyên ăn một miếng mì: “Ờ, biết rồi.”
Nhậm Kha: “Anh mau vào chào hỏi đại thần người ta đi chứ, phải lịch sự một chút! Không thì người ta không gánh bọn mình đâu.”
Giang Tự Xuyên lườm cậu ta: “Tôi đang ăn cơm, đợi ăn xong rồi nói được không, sao cậu cứ rộn lên thế?”
“Được rồi được rồi, anh ăn đi ăn đi.”
Nhậm Kha lắc đầu bỏ đi, đợi cậu ta quay lại phòng khách rồi Giang Tự Xuyên mới lật chiếc điện thoại đang úp trên bàn lại. Trên màn hình hiện tại là giao diện nhắn tin nhóm của bọn họ.
Anh đã thấy từ sớm rồi.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, đặt đũa xuống, nhấp vào ảnh đại diện của Lương Thi Nhĩ, không chút do dự gửi lời mời kết bạn.
[Chào chị, tôi là Giang Tự Xuyên]
Nửa tiếng sau Lương Thi Nhĩ mới phát hiện lời mời kết bạn của Giang Tự Xuyên, cô tiện tay ấn đồng ý rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục giải quyết công việc của mình.
Mấy ngày nay cô hiếm khi để cho mình có thời gian rảnh rỗi. Nếu có thời gian rảnh là cô lại kiếm việc để làm, hoặc là đắm mình vào trò chơi, để cho đầu óc mình tràn ngập đủ loại thông tin, từ đó lờ đi mảnh vụn đau đớn nhất trong lòng.
Cuối tuần trôi qua trong công việc bận rộn và trò chơi, đến trưa thứ Hai, Quý Bạc Thần gọi điện thoại cho cô. Ban đầu anh định chiều thứ Hai sẽ kết thúc chuyến công tác, nhưng anh nói hôm nay có tí việc vẫn chưa giải quyết xong, chắc khoảng mười giờ tối mới về đến nhà được, không thể về sớm để ăn cơm tối với cô.
Lương Thi Nhĩ “chu đáo” bảo anh cứ lo việc của mình. Sau đó đến giờ ăn tối, cô nhìn thấy bài đăng mới trên vòng bạn bè của Vu Gia Gia.
Nhà hàng sang trọng, phần quà được gói tinh xảo, còn có gương mặt thanh thuần đang cầm hoa tự chụp.
[Chúc mừng sinh nhật tôi, hy vọng sinh nhật mỗi năm sau này đều được ở bên người mình thích như hôm nay~]
Trên vòng bạn bè không xuất hiện đầy đủ hình ảnh người cô ta thích, chỉ trong một bức ảnh chụp ở ban công nhà hàng “vô tình” để lộ một phần nhỏ bóng lưng của người đó.
Không ai nhận ra bóng lưng đó là người nào, nhưng Lương Thi Nhĩ đã quá quen thuộc với Quý Bạc Thần, quen thuộc đến mức đáng sợ. Cho dù chỉ là vài đường nét như vậy thì cô cũng có thể cảm nhận được đó là Quý Bạc Thần.
Anh nói anh có việc bận nên không thể về ăn cơm với cô. Nhưng thực tế lại đi cùng người khác đón sinh nhật, bịa ra lý do không đâu với cô.
Nhìn những bức ảnh này, Lương Thi Nhĩ không còn cảm thấy muốn khóc hay đau lòng quá đỗi nữa, chỉ có một cảm giác tê dại khi mọi chuyện đã ngã ngũ.
Giữa lúc đầu óc dần trống rỗng, cô chợt nghĩ, xem ra cô cũng không quen thuộc với Quý Bạc Thần đến vậy. Dù sao trước đây cô vẫn luôn cho rằng Quý Bạc Thần sẽ không nói dối cô.
——
Sau khi ngồi soạn nhạc mấy tiếng đồng hồ, Giang Tự Xuyên bước ra khỏi phòng âm nhạc.
Anh lót dạ vài miếng rồi mở《Kiếm Giang Hồ》lên.
Bình thường anh hay dùng game để thư giãn sau khi đầu óc hoạt động hết công suất, ban đầu anh chỉ định tối nay làm vài nhiệm vụ đơn giản, nhưng lại bất ngờ phát hiện Lương Thi Nhĩ đang online.
Hôm qua Nhậm Kha có hỏi cô trong nhóm là tối nay có muốn chơi game không, cô nói tối nay có việc sẽ không online.
Vậy là việc bị hủy rồi sao?
Giang Tự Xuyên để ý thấy cô đang ở trạng thái rảnh rỗi, bèn nhắn tin cho cô.
[Chị đang treo máy à?]
Một phút sau, Lương Thi Nhĩ trả lời: [Không, vừa đánh xong nhiệm vụ.]
Giang Tự Xuyên: [Tôi cứ tưởng tối nay chị không online.]
Lương Thi Nhĩ: [Rảnh rỗi nên lên xem thử.]
Trong lòng Giang Tự Xuyên mừng thầm: [Vậy chị có rảnh đánh phó bản đôi với tôi không? À đúng rồi, hôm nay trong phó bản có Tinh Huy Lam Bảo Thạch, tôi nhớ lần trước chị nói chị cần cái này để luyện hóa vũ khí.]
Sau khi nhắn xong, anh vội vàng gửi lời mời lập đội.
Lương Thi Nhĩ không có ý định nhận lời mời lập đội, vì cô nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng sách, chắc là Quý Bạc Thần đã về rồi. Nhưng lời mời lập đội bất ngờ hiện lên, chuột vô tình click đúng vào nút đồng ý.
“Thi Nhĩ, anh về rồi.”
“Giờ đi phó bản luôn sao?”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một từ cửa phòng sách, một từ tai nghe.
Lương Thi Nhĩ ngẩn người, nhìn về phía cửa phòng sách, Quý Bạc Thần đã bước vào, trên tay còn xách một túi giấy gói quà thắt nơ nhung đen.
“Anh về trễ rồi, xin lỗi em nhé.” Quý Bạc Thần cúi người xoa đầu cô, nói, “Tặng em này.”
Lương Thi Nhĩ liếc nhìn chiếc túi, cùng thương hiệu với chiếc vòng tay sinh nhật mà Vu Gia Gia đăng trên vòng bạn bè hôm nay.
“Quà gì vậy?” Cô nghe thấy giọng mình rất bình tĩnh.
“Mở ra xem đi.”
Nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Quý Bạc Thần, Lương Thi Nhĩ đã quên mất trong tai nghe còn có một người khác, cô tháo tai nghe đặt lên bàn, mở hộp quà ra.
Là một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh hình bông tuyết, mỗi cánh hoa đều được cắt gọt mài giũa tinh xảo, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
“Rất đẹp.” Cô nói.
Trên mặt Quý Bạc Thần thoáng nét vui mừng, bởi vì cô thích nên không khỏi mỉm cười: “Đương nhiên là đẹp rồi, anh đã chọn rất lâu đấy, để tạ lỗi vì lần trước không về nhà ăn cơm với em được.”
Lương Thi Nhĩ mỉm cười, ngước nhìn anh: “Anh tự đi chọn sao?”
Quý Bạc Thần hơi khựng lại, lảng tránh ánh mắt của cô, cầm lấy sợi dây chuyền đeo cho cô: “Ừ, anh bảo Trần Phong cứ làm việc của mình, tranh thủ lúc rảnh lái xe ra ngoài chọn.”
Vậy là chiếc vòng tay của Vu Gia Gia cũng là do anh tự tay lựa chọn sao?
Lương Thi Nhĩ cụp mắt, cảm nhận được có một nỗi đau kỳ lạ và bất lực lan tràn trong l*иg ngực, khiến cô lúc này rất muốn cười.
Cô cũng rất muốn hỏi anh rằng, khi anh đến cửa hàng đó để chọn những món quà này, trong lòng anh nghĩ đến việc bù đắp cho cô, hay là muốn cho cô gái kia một sinh nhật lãng mạn và vui vẻ?
“Cảm ơn nhé.” Cô dốc hết sức lực để giữ cho giọng nói của mình nghe vẫn bình thường.
“Em còn nói cảm ơn với anh làm gì, bé ngốc.” Quý Bạc Thần nói rồi nhìn vào màn hình máy tính, “Vừa nãy em đang làm gì vậy, chơi game à?”
Lương Thi Nhĩ theo ánh mắt của anh nhìn về phía màn hình, bấy giờ mới phát hiện trong đội còn có một người, cô suýt quên mất vừa nãy vô tình click vào chế độ tổ đội.
“Ừ, em đang chơi game.”
“Vậy đừng chơi nữa, ở bên anh đi, chúng ta…”
“Anh về muộn vậy chắc chưa ăn cơm đúng không?” Lương Thi Nhĩ cắt ngang lời anh.
Quý Bạc Thần gật đầu: “Lúc ở trên máy bay anh có ăn qua một chút rồi, nhưng vẫn hơi đói.”
Lương Thi Nhĩ thản nhiên nói: “Vậy anh gọi đồ ăn ngoài đi, bên này em vẫn chưa làm xong nhiệm vụ, tạm thời không thể rời đi được.”
Quý Bạc Thần đành đứng thẳng dậy: “Thôi được, vậy anh đi tắm trước.”
“Ừm.”
Quý Bạc Thần đi rồi, Lương Thi Nhĩ đeo tai nghe lại: “Sao cậu vẫn còn trong đội?”
Giang Tự Xuyên quả thực vẫn ở trong đội, anh vốn định đợi cô cùng chơi game, không hề có ý định nghe lén họ nói chuyện. Chỉ là Lương Thi Nhĩ lại nói dối chồng mình. Thực ra bọn họ vẫn chưa xuống phó bản, hoàn toàn không có chuyện chưa xong nhiệm vụ không thể rời đi.
“Nếu không có việc gì nữa thì giải tán đi.” Giọng cô trong ống nghe rõ ràng còn lạnh hơn trước.
Tâm trạng cô không tốt.
“Chờ đã!”
Lương Thi Nhĩ: “Sao vậy?”
“Vừa nãy không phải chị nói với anh ta là chưa xong nhiệm vụ sao?” Giang Tự Xuyên biết rõ cô đang trốn tránh người kia, váng đầu buột miệng nói: “Nếu vậy, chúng ta có thể bắt đầu không?”