Khi Thiếu Nữ Ốm Yếu Sở Hữu Sức Mạnh Của Dị Thú Phân Thân

Chương 7.1: Đánh lén. Phát tài.

Tên trộm kẹp Trường Nguyệt ngang hông nhưng vẫn di chuyển với một tốc độ phi thường.

Trước mắt nàng, cảnh vật lùi nhanh về phía sau, bên tai là tiếng gió rít gào không ngừng. Dù vậy, nàng vẫn không hành động thiếu suy nghĩ mà để mặc hắn mang đi.

Chẳng mấy chốc, hai người đã rời khỏi thành.

Tên trộm có khinh công cực kỳ lợi hại, hắn có thể nhẹ nhàng vượt qua tường thành cao lớn của Minh Nguyệt Thành mà không gặp chút khó khăn. Tang Diệp cũng cố gắng đuổi theo ra khỏi thành nhưng chỉ đuổi được một đoạn ngắn đã bị bỏ lại. Tu vi và khinh công của nàng đều không bằng đối phương nên chỉ có thể đứng đó sốt ruột giậm chân, nước mắt tuôn rơi.

Lúc này, lại có một bóng người từ phía sau Tang Diệp vọt qua. Chỉ trong chớp mắt, đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt. Hiển nhiên, đây chính là người lúc trước đang truy sát tên trộm.

Tên trộm vẫn ôm Trường Nguyệt lao đi như bay, nhưng chẳng bao lâu sau, phía sau hắn đã xuất hiện thêm một bóng người.

“Tiểu hòa thượng, ta với ngươi không oán không thù, đuổi dai như vậy làm gì? Hay là cả hai cùng dừng tay đi?”

Vừa chạy, hắn vừa ngoái đầu lại hô lớn. Trường Nguyệt lại cảm thấy giọng hắn còn rất dễ nghe.

“A di đà Phật! Thí chủ, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ!”

Một giọng non nớt vang lên từ phía sau. Trường Nguyệt nhìn kỹ liền sững người - người đang đuổi theo tên trộm lại là một tiểu hòa thượng trông chỉ tầm tám, chín tuổi!

Không phải trẻ con phải từ mười tuổi trở lên mới bắt đầu tu luyện được sao? Tên hòa thượng này là thật sự nhỏ tuổi hay chỉ là “ngoài trẻ trong già”? Lẽ nào là một ông chú hay cụ ông nào đó hóa thành?

Trí tưởng tượng của Trường Nguyệt không khỏi mở rộng.

Tiểu hòa thượng mặc tăng y xám trắng, tay ôm một cái bát đá to hơn cả đầu mình, hai chân thoăn thoắt di chuyển. Chỉ chớp mắt đã nhảy từ cây này sang cây khác, linh hoạt hơn cả khỉ, gần như sắp bắt kịp tên trộm.

Không biết đã chạy bao lâu, thấy không thể thoát được nữa, tên trộm liền dừng lại, xoay người đặt Trường Nguyệt xuống, tay siết chặt cổ nàng, lấy nàng ra đe dọa tiểu hòa thượng:

“Ngươi nếu lại gần thêm bước nữa thì ta không đảm bảo được tính mạng nha đầu này đâu!”

Tuy bị người uy hϊếp nhưng cũng nhờ cơ hội này mà Trường Nguyệt cuối cùng cũng nhìn rõ mặt tên trộm. Nàng cũng không ngờ được đối phương lại là một kẻ có dung mạo tuấn tú đến vậy nhưng khí chất lại hơi âm u.

“Hoa Nguyệt thí chủ, xin đừng chấp mê bất ngộ!” Tiểu hòa thượng dừng lại cách đó không xa, tay nâng bát đá, nghiêm mặt nói.

Mặt hắn là kiểu môi hồng răng trắng nên khi thấy hắn làm bộ ông cụ non thì suýt nữa đã khiến Trường Nguyệt không nhịn được bật cười.

Nghe tiểu hòa thượng gọi tên đối phương là “Hoa Nguyệt”, Trường Nguyệt lập tức nhớ ra - đây chẳng phải đây chính là tên hái hoa tặc đang bị Lưu Vân Tông truy nã mấy ngày qua sao? Hôm nọ nàng còn nghe người ta bàn tán xôn xao, không ngờ hôm nay đã gặp ngay chính chủ.

“Tiểu hòa thượng ở đâu chui ra vậy? Mới tí tuổi đầu mà đã lắm chuyện. Về bú mẹ đi thôi! Mà nè, ngươi cai sữa chưa đấy?”

Tuy đang nói lời giễu cợt nhưng ánh mắt Hoa Nguyệt công tử lại vô cùng kiêng kị nhìn tiểu hòa thượng. Đừng thấy nhóc con này tuổi nhỏ mà khinh vì tu vi võ đạo của hắn ít nhất cũng đạt đến Ngưng Nguyên Cảnh, nếu không thì hắn - người đã đạt tới tầng mười hai Khai Mạch Cảnh - lại bị truy đuổi khổ sở thế này?

Trước đó vì xem thường nhóc con này mà hắn mới bị thiệt nặng. Nếu không bằng khinh công hơn người của mình thì sao hắn phải bắt con tin để thoát thân.

Nghe Hoa Nguyệt công tử mỉa mai, tiểu hòa thượng lập tức nổi giận:

“Tiểu tăng tuy chưa cai sữa, nhưng chưa từng đòi bú sữa mẹ đâu! Thí chủ chớ nói oan cho người!”

Trọng điểm là chuyện này sao? Trường Nguyệt im lặng, đầu đầy vạch đen.

“Khụ khụ… Vị công tử này.” - Trường Nguyệt giả vờ yếu ớt lên tiếng - “Chuyện giữa hai người các vị không liên quan tới ta, ngài thả ta ra được không?”

“Bớt nói nhảm, ngoan ngoãn im miệng đi.” - Hoa Nguyệt công tử siết chặt cổ nàng, giọng trầm xuống. Có lẽ ngày thường hắn sẽ còn nương tay nhưng trong tình huống nguy cấp bây giờ thì hắn chẳng còn lòng dạ nào để thương hoa tiếc ngọc nữa.

“Khụ khụ... Khụ khụ khụ...”

Trường Nguyệt bị siết tới mức ho lên dữ dội như sắp tắt thở đến nơi. Tiểu hòa thượng đứng đối diện thấy vậy liền lo lắng hét lên:

“Thí chủ đừng kích động! Xin đừng làm hại nữ thí chủ, nếu không nghiệp chướng của ngươi sẽ càng nặng nề!”

“Nghiệp chướng cái đầu ngươi! Giờ ngươi có cho một câu thống khoái hay không? Ngươi có thả ta đi không?” - Hoa Nguyệt công tử trừng mắt, tay càng thêm siết chặt.

Khi tiểu hòa thượng còn chưa kịp đáp lời thì một nhát dao đã đột ngột cắm phập vào bụng Hoa Nguyệt công tử.

Một tiếng “phụt” vang lên, máu tươi nhuộm đỏ áo hắn.

Kẻ ra tay chính là Trường Nguyệt với thanh đao chẻ củi vẫn giấu dưới váy.

Từ khi có thanh đao này, nàng vẫn luôn mang theo nó bên người.

Lại thêm tác dụng của “bàn tay vàng” mà Hoa Nguyệt công tử cứ tưởng nàng chỉ là người thường nên mới bị nàng đánh úp thành công.

“Ngươi…” - Hoa Nguyệt công tử trợn mắt nhìn nàng, ánh mắt ấy có kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ.

Trường Nguyệt không cho hắn cơ hội phản ứng, ấn mạnh tay hơn khiến lưỡi dao càng cắm sâu vào da thịt.

Nhờ rèn luyện nhiều năm trong đệ nhị thân nên tuy đây là lần đầu gϊếŧ người nhưng tâm lý nàng vẫn rất ổn định.

“Ngươi là… Võ giả? Ngươi… Đồ tiện nhân!”

Hoa Nguyệt công tử tức giận gào lên, giơ tay định phản công nhưng Trường Nguyệt đã nhanh chóng vận dụng thân pháp thoát khỏi tầm với của hắn.

“Thí chủ, ăn một bát của ta nè!”

Tiểu hòa thượng lanh lẹ vung Thạch Bát ném thẳng vào đầu Hoa Nguyệt công tử.

Hoa Nguyệt công tử vốn đang bị thương nên không tránh kịp, lập tức đầu nổ tung, chết tại chỗ.

“Hô ~ sợ chết tiểu tăng.” - Tiểu hòa thượng vỗ ngực thở phào rồi nhìn sang Trường Nguyệt - “Nữ thí chủ không sao chứ?”

“Không sao.”

Trường Nguyệt bình thản trả lời, sau đó nhanh chóng chạy tới cạnh xác Hoa Nguyệt công tử, rút đao bổ củi đang cắm trên người đối phương ra rồi tiện tay bổ thêm một nhát để chắc ăn. Xác định hắn đã chết đến không thể chết hơn thì nàng mới bắt đầu lục soát.

Là một “người xuyên không” đọc không ít tiểu thuyết, nàng biết rõ: sờ xác kẻ địch là bước đầu tiên để phát tài!