Nhưng dù thế nào, cũng không thể là bộ dạng hiện tại chứ?
Khi cửa thang máy mở ra, Cố Mạt vội vàng lao vào bên trong.
"Cô... cô không trách tôi đến muộn sao?"
Lý Hoa cúi đầu, giọng run rẩy, ánh mắt đầy lo lắng.
Cố Mạt nghiêng đầu nhẹ, đôi má trắng hồng mềm mại, đôi mắt to tròn chớp chớp, biểu cảm đầy ngơ ngác:
"Cứ gọi tôi là Mạc Mạc được rồi! Chắc do giờ tập trung quy định hơi sớm thôi, cô cũng đâu có đến trễ, chẳng ảnh hưởng gì cả, yên tâm nha."
Nói xong, cô vươn bàn tay trắng nõn như cọng sen, vỗ nhẹ lên vai Lý Hoa, rồi kéo vali của mình đi trước:
"Nhưng nếu không đi ngay thì chắc lỡ mất chuyến bay đấy, đi thôi~"
Lý Hoa nuốt nước bọt, nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của Cố Mạt đang rời đi, trong lòng như có vô vàn bong bóng hồng đang bay lên không ngừng.
"Trời ơi, gái ngọt đúng là đỉnh của chóp! Công việc trợ lý này mình nhất định phải bám lấy!"
Cố Mạt vừa bước đi, vừa nhìn điện thoại, phát hiện số lượng fan lại tăng thêm một người, lên đến 115 người.
"Sáng sớm thế này, ai lại rảnh rỗi xem lại phát sóng trực tiếp của mình cơ chứ?"
Cô không thể tin đó là Lý Hoa vừa gặp mặt. Khi nãy, cô căng thẳng đến mức nói không kịp thở, bị cười thầm trong lòng đã là may mắn, sao có thể trở thành fan của cô được chứ?
Khi tới sân bay, Cố Mạt và Lý Hoa cùng lên máy bay, điểm đến đầu tiên của chương trình "Cuộc Sống Nhẹ Nhàng" là làng Vinh Gia nằm dưới chân núi tại thành phố du lịch nổi tiếng A.
"Nghe nói môi trường ở đó khắc nghiệt lắm, quanh năm không bóng người lại còn hay mưa. Không biết cô có chịu được không?"
Tân binh fan nhỏ Lý Hoa lo lắng không yên, sợ rằng điều kiện sinh hoạt ở nơi ghi hình quá cực khổ sẽ làm khó Cố Mạt.
Ngược lại, khi nghe thấy từ "mưa", đôi mắt Cố Mạt lập tức sáng bừng:
"Tôi chịu được!"
Cô nghĩ: "Trời ơi, chẳng phải đây là thiên đường của nấm hay sao?"
Khi tới bên ngoài làng ghi hình, Cố Mạt nhìn cảnh vật trước mặt và nhận ra đúng là như Lý Hoa đã miêu tả – đủ hoang vu, đủ tịch mịch.
Trong màn mưa phùn mờ ảo, vài ngôi nhà cũ kỹ dựng cạnh bờ ruộng, con đường nhỏ trong làng không một bóng người, cỏ dại hai bên đường cao đến ngang lưng.
Cảnh này nếu nói theo cách hoa mỹ là "nguyên sơ", còn nói thật thì đúng là cực hình đối với người ở đô thị quen sang chảnh.
Vừa bước xuống khỏi xe của tổ chương trình, Cố Mạt đã thấy camera đang chĩa thẳng vào mình. Đúng lúc đó, các "anti-fan" và "đội quân hóng drama" trên livestream đều đã sẵn sàng chờ đợi.
"Kìa kìa, cô nàng lắm chiêu hạng mười tám Cố Mạt đến rồi!"
"Thú thật, tôi đang rất tò mò xem cô ấy sẽ chửi bới gì về nơi này đây."
Tổng đạo diễn đứng trước cổng làng, bước tới chào đón Cố Mạt:
"Cố Mạt! Hoan nghênh cô! Ở đây điều kiện khá khắc nghiệt, mấy ngày tới cô có thể phải chịu thiệt một chút nhé."
Máy quay nhanh chóng zoom sát vào khuôn mặt của Cố Mạt, chuẩn bị ghi lại từng biểu cảm. Tổng đạo diễn nở nụ cười khó hiểu.
"Cô nàng này nhìn trắng trẻo, mịn màng hơn trước, chắc lại làm đủ kiểu chăm sóc da đây. Giờ vào nơi này, cái vẻ mỹ miều đó chắc chắn không chịu nổi. Để xem cô ta nhịn được bao lâu trước khi phát cáu. Drama là tiền mà! Lượt xem cứ thế mà tăng thôi!"