Cố Mạt ngơ ngẩn trước cơn mưa lời khen bất ngờ này. Cô khẽ siết chặt chiếc điện thoại trong tay, khóe môi dần dần nhếch lên, không kìm được vui mừng:
“Chị Mao, thật thế ạ?”
“Chị nói dối em làm gì. Tự mình lên Wibo mà xem đi! À, còn chuyện này nữa, em mau đến công ty, có một show thực tế dành cho em đấy.”
Nói xong, Mao Nhã Đan dập máy nhanh như gió. Cố Mạt đứng thừ người một lúc, khóe miệng càng lúc càng cong cao hơn.
Trong đầu cô đã tưởng tượng ra số lượng fan hâm mộ của mình tăng vọt lên 55 người! Chỉ cần 45 người nữa thôi là hoàn thành nhiệm vụ ba ngày rồi!
Cô vội mở Wibo, thấy hai hashtag #CốMạtNgủGụcKhiLivestream và #GốMạtTêChân nằm trên bảng tìm kiếm nóng. Dù thứ hạng khá thấp, nhưng vẫn gây được không ít sự chú ý.
“Mình chết cười với Cố Mạt hôm qua, livestream mà ngồi bó gối ngủ gục cả đêm! Bây giờ sao các nữ minh tinh lại ngủ như thế chứ? Thảo nào mình không làm nổi minh tinh, hóa ra vấn đề nằm ở tư thế ngủ của mình haha!”
“Điều buồn cười nhất là sáng hôm sau cô ấy tỉnh dậy, chân bị tê cứng, hét lên như ngỗng kêu! Mình cũng cười muốn ngã lăn ra đất vì tiếng ngỗng của cô ấy!”
“Ha ha ha mình phải xem lại replay, cười không ngậm được miệng! Sau tiếng hét ngỗng, cô ấy còn len lén nhìn vào camera, biểu cảm kiểu nhỏ bé đáng thương, ngây ngơ vô cùng, đúng kiểu ‘Tôi là ai? Đây là đâu?’. Thề là mình cười xỉu!”
“Không ai thấy gương mặt lúc ngủ của Cố Mạt rất đáng yêu sao? Như em bé vậy, trong sáng cực kỳ. Đây là lần đầu tiên mình nhìn rõ mặt cô ấy, hóa ra không trang điểm đậm thì da đẹp đến vậy.”
“Bình luận phía trên chắc là fan cứng đúng không? Đừng tâng bốc nữa được không? Cố Mạt lần này làm truyền thông tốt đấy, nhưng không có nghĩa là mấy phốt của cô ta biến mất đâu. Phản đối nữ minh tinh rác rưởi từ tôi mà ra!”
Những bình luận này, với người khác có thể gây tổn thương, nhưng với Cố Mạt thì… chẳng sao cả.
Điều khiến cô phấn khích hơn chính là những lời khen ngợi, những tiếng “haha” đầy vui vẻ! Hóa ra, trên đời này vẫn có người thực sự thích cô!
Cố Mạt cười đến không khép nổi miệng, cứ thế bước vào văn phòng của Mao Nhã Đan, nụ cười vẫn rạng rỡ khi nhận được kịch bản show thực tế.
“Chương trình Sống Nhẹ Nhàng, kết hợp giữa livestream và ghi hình. Đội ngũ đạo diễn mời em tham gia là vì… khả năng ‘đấu khẩu’ của em.”
Mao Nhã Đan liếc nhìn Cố Mạt với ánh mắt nghi ngờ:
“Dùng khả năng ‘khẩu chiến’ để hút nhiệt cho chương trình, đây chẳng phải sở trường của em sao? Làm được không?”
Cố Mạt mỉm cười rạng rỡ, lưng thẳng tắp:
“Không làm được!”
Khẩu chiến? Không bao giờ! Cả đời này cũng không bao giờ!
Mao Nhã Đan:
“…”
“Em vẫn phải đi, đây là show duy nhất em nhận được gần đây. Không đấu khẩu cũng tốt, trước kia em gây thù chuốc oán nhiều quá rồi, lần này ngoan ngoãn một chút, để chị đỡ rụng thêm tóc.”
Mao Nhã Đan vỗ vai Cố Mạt, mỗi lần vỗ một cái, cô lại rụt người lại.
“Chị Mao… trước đây em thực sự đáng ghét đến thế sao?”