Vạn Nhân Mê Chỉ Thích Pháo Hôi Công Nhị

Quyển 1 - Chương 7

“Anh định làm gì thế?”

Nguy Nguy Y không thể chịu đựng nổi mùi hương của người đàn ông khác dính trên người Thái Sát, ngay cả khi đó chỉ là do hắn nhạy cảm quá mức.

“Người cậu bẩn rồi. Để tôi tắm cho cậu.”

Thái Sát rùng mình, thầm nghĩ rằng nếu mình thực sự rơi vào tay Nguy Nguy Y thì hôm nay có lẽ sẽ chẳng thể nào thoát thân mà không phải chịu đau đớn đến rã rời.

“Không, không, không cần đâu, để tôi tự làm.” Thái Sát vội vàng giữ lấy quần mình, gương mặt ngập tràn vẻ hoảng hốt.

Ánh mắt u tối của Nguy Nguy Y nhìn chăm chăm vào cậu, rõ ràng không có ý định buông tha cho cậu. Khi Thái Sát nhận ra tình huống thì cậu đã bị dồn vào giữa cánh cửa kính mờ lạnh ngắt phía sau và ánh mắt sâu thẳm của Nguy Nguy Y phía trước.

Khoan đã, có gì đó sai sai thì phải. Rõ ràng người bắt gặp “cảnh tượng nɠɵạı ŧìиɧ” là cậu cơ mà, vì sao Nguy Nguy Y lại nổi giận với cậu chứ?

Dù là nhân vật thụ cũng không thể trơ trẽn đến vậy được?

Thái Sát hít một hơi, cố đẩy Nguy Nguy Y ra, giọng điệu cương quyết: “Đi ra ngoài đi, tôi muốn tắm, không muốn thấy anh ở đây.”

Nguy Nguy Y nhìn Thái Sát đang hơi ngà ngà say, các dấu vết màu hồng nhạt nổi bật trên làn da trắng mịn của cậu càng khiến cậu thêm phần quyến rũ. Cuối cùng, Nguy Nguy Y quay người rời khỏi phòng tắm.

Thái Sát lảo đảo, tự mò mẫm theo trí nhớ để tìm đường. Khi cởϊ qυầи ra, suýt nữa thì cậu trượt chân té ngã. Cậu bám vào tường như con thằn lằn, mở vòi sen để nước lạnh giội xuống.

---

Nguy Nguy Y không đi xa, chỉ đứng bên ngoài phòng tắm. Cửa phòng hé mở nên một phần âm thanh bên trong vẫn lọt ra ngoài, hắn nghe thấy tiếng quần áo của Thái Sát cởi ra, càng làm ánh mắt hắn thêm tối sầm lại.

“A…!”

Nghe tiếng la của Thái Sát, Nguy Nguy Y vội đẩy cửa bước vào. Qua lớp kính mờ của cửa phòng tắm, hắn nhìn thấy hai vệt tròn tròn in mờ lên mặt kính.

Nếu người ta cúi xuống thì vị trí này chắc là… hông nhỉ…

Nguy Nguy Y cố gắng kìm nén bản thân, đứng yên bên ngoài, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Có sao không?”

“Không sao, không sao.” Thái Sát cứng cỏi đáp, dù nước lạnh đã giội ướt cả đầu cậu.

Cơn say khiến cậu không để ý mà mở nhầm nước lạnh, nhưng nhờ đó mà đầu óc cậu tỉnh táo hơn đôi chút. Cậu quay người lại và thấy bóng dáng mờ ảo của Nguy Nguy Y bên ngoài lớp kính. Dù không nhìn rõ nét mặt nhưng cảm giác áp lực vô hình ấy vẫn khiến cậu căng thẳng.

Chờ mãi mà không thấy Nguy Nguy Y rời đi, Thái Sát bực mình thúc giục: “Tôi muốn tắm mà anh còn ở đây làm gì? Rình hả?”

Nguy Nguy Y nhìn thấy bóng dáng Thái Sát co lại sau lớp kính, cuối cùng đành quay đi và khép cửa lại.

Thái Sát thở phào nhẹ nhõm. Đúng là khí chất mạnh mẽ của nhân vật thụ, đến mức suýt nữa cậu đã bị khí thế của Nguy Nguy Y đè bẹp rồi.

Cậu điều chỉnh nước nóng hơn, cầm lấy chai dầu gội trên kệ và bắt đầu tắm. Mọi sản phẩm trong phòng tắm đều là của Nguy Nguy Y, vì Thái Sát chẳng bao giờ bận tâm mua những thứ này nên cũng toàn dùng gì có sẵn là được. Nguy Nguy Y biết điều đó nhưng chưa từng phàn nàn lời nào.

Sau khi tắm xong, mùi hương quen thuộc của Nguy Nguy Y vương lại trên cơ thể cậu tựa như một dấu ấn vô hình. Nhưng không phải đây là truyện ABO và cậu là người chủ động, cậu là công mà.

Cậu hăng hái bước ra khỏi phòng tắm, nhưng nhận ra không có quần áo thay. Dù có thể chọn mặc tạm áo choàng nhưng cậu lại cảm thấy không an toàn. Cuối cùng, cậu đành nhờ đến sự trợ giúp của Nguy Nguy Y.

“Nguy Y à, anh có thể lấy giúp tôi bộ đồ ngủ không?”

Nguy Nguy Y cầm một bộ đồ ngủ sạch đứng ở cửa phòng tắm. Nghe thấy tiếng Thái Sát, hắn chậm rãi ngước lên: “Dì giúp việc đã mang hết đồ của cậu đi giặt rồi. Đây là đồ của tôi.”