Xuyên Thành Mẹ Của Bốn Đại Lão

Chương 1

Cố Nguyên Nguyên lại 1 lần nữa xuyên không.

Ban đầu cô chỉ là một cô gái bình thường, do gặp sự cố ngoài ý muốn, nên cô đã xuyên không.

Tuy nhiên, thời đại này là thời đại của việc xuyên không, lần này cô thậm chí còn xuyên vào một quyển sách và trở thành một nhân vật chính cùng tên trong đó.

Sau khi dành một chút thời gian để bình tĩnh lại, Cố Nguyên Nguyên bắt đầu sửa sang lại cốt truyện của cuốn sách này, và càng sắp xếp càng thấy bực bội, cảm thấy cuộc đời thật bất công.

Trong sách, Cố Nguyên Nguyên còn rất trẻ đã có bốn người con trai, nhưng cô chưa kết hôn và cũng không có người đàn ông nào bên cạnh, những đứa con trai dường như xuất hiện một cách vô cớ, và trong sách cũng không có lời giải thích nào.

Một thân một mình nuôi dưỡng bốn đứa con trai, cuộc sống không hề dễ dàng và vô cùng vất vả. Rồi cô bị một ông trùm giàu có để ý vì vẻ đẹp của mình.

Ông ta chính là nhân vật phản diện chính trong truyện, ông ta muốn cô bỏ bốn đứa con trai về làm nguời phụ nữ của hắn, hắn có thể cho cô hưởng vinh hóa phú quý suốt đời.

Nhưng cô không đồng ý, ông ta liền dùng mọi thủ đoạn để cướp cô. Cô đành phải bỏ trốn cùng bốn đứa con, nhưng trong lúc chạy trốn, cô bị lạc mất các con và bị ông ta bắt lại.

Nhưng cô thà chết chứ không chịu khuất phục. Mất hết kiên nhẫn, ông ta cho cô bài học chính là ném cô vào một hẻm núi.

Ai ngờ thân thể của cô lại yếu ớt đến vậy, chỉ qua một đêm mà đã bị đông cứng đến chết.

Đông... đông chết?!

Cố Nguyên Nguyên: "..."

Vậy là chỉ vì xinh đẹp mà phải chịu cái chết thảm thương như vậy sao???

Điều duy nhất khiến Cố Nguyên Nguyên cảm thấy an ủi là bốn đứa con bị thất lạc trong sách đều sống sót khỏe mạnh, lớn lên trở thành những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực của mình, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

Nam chính biết được mẹ của họ chết dưới tay ông trùm, nhưng bản thân họ không hề hay biết, còn tưởng rằng Cố Nguyên Nguyên đã vứt bỏ họ. Phải qua lời kể của nam chính, họ mới biết được sự thật và cuối cùng họ cùng nhau tiêu diệt ông trùm.

Cố Nguyên Nguyên cảm thấy hơi ấm áp trở lại, nhưng chưa kịp tận hưởng thì đột nhiên phía sau vang lên một loạt tiếng sột soạt, khiến cho cái khe núi vốn đã âm u nay càng thêm rùng rợn.

Không sai, lúc này đây, cô cô đơn lẻ loi đứng giữa một cái khe núi hoang vắng.

Thông qua cốt truyện trong sách mà cô đang đọc, cô biết rằng mình đã xuyên không vào đúng thời điểm nhân vật chính bị ném vào cái khe núi này.

Vì vậy, nhân vật chính đã chết cóng, còn cô thì đến đây.

Nghĩ đến đó, cô rùng mình một cái - vì lạnh.

Cuối cùng thì cô cũng hiểu tại sao nhân vật chính lại chết cóng. Cô đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh, không lạnh cô thì lạnh ai chứ!

Cố Nguyên Nguyên chậm rãi xoay người, từ trong bụi rậm phía sau, một con vật chậm rãi và uyển chuyển bước ra...

Một con hổ???

Trời ạ!!!

Nhìn rõ con vật phía sau, Cố Nguyên Nguyên thầm chửi thề trong lòng, cái quái gì mà một cái khe núi lại có cả hổ chứ?!

Con hổ kia có thân hình vạm vỡ, bộ lông óng mượt, đôi mắt lạnh lùng khóa chặt vào cô.

Cố Nguyên Nguyên rùng mình, những sợi lông tơ trên người dựng đứng. Một cô gái yếu ớt như cô, tay không tấc sắt, thậm chí còn chưa mang giày, làm sao có thể chống lại chúa tể sơn lâm?

Nó to lớn như vậy, chắc không đói đâu nhỉ?

Cố Nguyên Nguyên nuốt nước miếng, khóe mắt liếc nhìn xung quanh. Xung quanh toàn là rừng rậm, còn cô thì đang đứng trong một cái hố đất, cách mép hố ít nhất hai mét.

Con hổ càng lúc càng tiến gần, gần đến mức Cố Nguyên Nguyên có thể ngửi thấy mùi tanh hôi và cảm nhận được sát khí lạnh lẽo.

Cố Nguyên Nguyên: "..."

Chết tiệt, con hổ này quả thật muốn ăn thịt tôi rồi.

Cố Nguyên Nguyên toát mồ hôi hột, cô không dám nhúc nhích, chỉ cần cô cử động một cái, con hổ chắc chắn sẽ nhào lên, cô không muốn vừa xuyên không đã bị xé xác.