Niên Đại: Mỹ Nhân Xuyên Sách, Tán Tỉnh Nhầm Người

Chương 7

Ha.

Vậy hôm nay cô bận rộn một chuyến không công à?

Hoặc là, ở nơi mà cô không ý thức được, cô đã làm chuyện gì đó khiến đàn ông kia thấy phản cảm.

Nhưng vậy thì cũng không đúng.

Cho dù không có giá trị rung động thì giá trị phản cảm kia cũng nên là con số âm chứ, sao có thể là 0 điểm được?

Triệu Nỉ Ca ngồi ở trên giường, nhớ lại toàn bộ quá trình hôm nay cô và người đàn ông đó gặp nhau như thế nào, rồi cẩn thận tỉ mỉ nhớ lại từng câu chữ cùng với mỗi phản ứng của anh.

“0 điểm…” Ánh mắt của Triệu Nỉ Ca như có điều suy nghĩ, cuối cùng khóe miệng nhếch lên: “Được thôi.”

Xem ra là do cô khinh địch rồi.

Người đàn ông đó còn… Có tính khiêu chiến hơn cả cô dự đoán nữa.

Sau khi xem qua các vật phẩm ở trong “Hệ thống đổi điểm tích lũy” có thuộc tính tăng cường sinh mệnh, thì dịch dinh dưỡng rẻ nhất cũng cần phải có 9,9 điểm tích lũy rồi.

Số dư trong tài khoản là 0 điểm, Triệu Nỉ Ca nghèo rớt mồng tơi, cũng chỉ có thể nhìn cho đã thèm đỡ nghiện thôi.

Đến nhà họ Triệu đã ba ngày, nhưng cô vẫn còn chưa quen nổi.

Giơ cánh tay lên một chút, da trắng nõn nà, bàn tay mềm mại, ngay cả móng tay cũng là trong trắng lộ hồng.

Vì để cho cô và nữ phụ giống nhau, hệ thống đã cho cô trở về dáng vẻ lúc hai mươi tuổi.

Thật non mịn, như thể bóp một cái thôi là nhỏ cả ra nước luôn ấy.

Triệu Nỉ Ca sờ khuôn mặt xinh đẹp của mình, cảm thán tuổi trẻ thật là tốt.

Triệu Nỉ Ca ở thế giới ban đầu đã chết, chết lúc hai mươi bảy tuổi, lúc cô đang ở trên đỉnh cao nhất của sự nghiệp.

Kể từ khi bộc lộ tài năng ở trên sân khấu năm hai mươi tuổi, cô đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, phải mất bảy năm mới có thể đứng trên sân khấu của các giải thưởng lớn quốc tế mà giành được danh hiệu cao quý nhất.

Tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của cô, tất cả đều hiến dâng cho sân khấu.

Cuối cùng, lại cũng chết trên sân khấu.

Bây giờ xuyên qua, cô lại trở về tuổi hai mươi.

Triệu Nỉ Ca muốn đổi qua một cách sống nhẹ nhàng hơn cho mình.

Ví dụ như là, nói chuyện yêu đương, trêu chọc trai đẹp gì gì đó.

Chắc là sẽ rất thú vị đây.

*

Cửa sổ của căn phòng này nằm ở hướng Bắc, không có ánh nắng chiếu vào, Triệu Nỉ Ca vốn không thích cảm giác âm u. Không chỉ vậy, cửa sổ của nó lại còn đối diện với tòa nhà bên cạnh nữa, khiến cô lại càng không thích nó hơn.

Ở trên giường một lúc lâu mà cô vẫn không ngủ được.

Cô dứt khoát đứng dậy, đi xuống lầu.

Trong phòng khách, hai mẹ con Đào Vinh và Triệu Lan Tâm còn đang nói chuyện với nhau, mắt Triệu Lan Tâm đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc, còn Đào Vinh thì đang an ủi cô ta.

Triệu Nỉ Ca khoanh tay, dựa vào lan can nhìn xuống phòng khách: “Triệu Lan Tâm, bảo chị dọn phòng cơ mà, sao lề mề vậy.”

“Nỉ Ca, Lan Tâm nói với mẹ gần đây đoàn văn công đang tuyển vũ công, mà mẹ thấy dáng người của con cũng không tồi, hay là mẹ sắp xếp cho con một công việc ở đoàn văn công nhé. Con thấy thế nào?”

“Không hứng thú.” Triệu Nỉ Ca cụp mắt, búng móng tay.

Triệu Lan Tâm đang định giở trò gì, cô biết rất rõ. Nhưng cô không rảnh rỗi để chơi với cô ta.

“Chị con vừa được thăng lên làm vũ công chính, mỗi ngày luyện tập rất vất vả, giờ mà đổi phòng thì nhất định chị con không thích ứng được. Con cũng không muốn nhìn thấy cơ hội vất vả lắm mới có được của chị con bị mất đi đúng không.” Đào Vinh khó xử nói.