Hôm nay là một ngày trời đầy mây.
Tháng chín, thời tiết ở Kinh Thị cũng chuyển lạnh, đã liên tục mưa trong nhiều ngày, một tầng mây đen như sương mù nặng nè mà bao phủ thành phố.
Từ cửa sổ của nhà hàng nhìn ra, người đi bộ trên đường đều mặc áo khoác, xách theo túi, vội vã cúi đầu bước đi.
Đột nhiên, một chiếc ô bằng giấy dầu màu xanh nhạt xông vào tầm mắt anh.
Giống như là trong một mảng mênh mông mù sương của một bức tranh thủy mặc lại chợt hiện một nét xanh tươi tắn rực rỡ, khiến lòng người bỗng thấy sảng khoái.
Người đàn ông liếc mắt nhìn qua.
Chiếc ô giấy dầu che đi một nửa người cô gái, dưới chiếc ô che nghiêng là vòng eo thon thả, chiếc xường xám màu xanh lục chậm rãi lay động theo từng bước đi của cô, phác họa nên một nét còn thanh nhã hơn cả những đường nét chấm phá trong một bức tranh thủy mặc nữa.
Cả bàn tay đặt trên hông kia nữa, đầu ngón tay vô thức mà nhịp nhịp, lộ ra tâm tình nhàn nhã của chủ nhân nó lúc này.
Tất cả như tạo thành một vách ngăn với những người đi bộ vội vã chết lặng trên phố. Cứ như thể chỉ có một mình cô là bước ra từ bức họa mà đến thế giới phàm trần này một chuyến, rồi sau đó sẽ quay trở lại thế giới trong tranh.
Cô gái cầm ô đi đến trước nhà hàng, dừng lại rồi xoay người. Chiếc ô giấy dầu khẽ xoay, nửa chiếc cằm trắng như sứ từ từ lộ ra, khi chiếc ô giấy dầu màu xanh lá cây bay lên, thứ hiện ra trong tầm mắt chính là một đôi môi đỏ mọng gợn lên một độ cung lười biếng.
Lục Yến Lĩnh rũ mắt xuống, mặt không biểu cảm mà nhìn đi chỗ khác.
Hôm nay anh đến đây là vì một người bạn mà anh đã không gặp trong nhiều năm vừa từ London trở về, hẹn anh gặp mặt để ôn chuyện.
Người phục vụ mang tới một cốc nước.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, hẹn là 12 giờ trưa, nhưng bạn anh đã trễ mười lăm phút rồi.
Khi anh rời mắt khỏi đồng hồ mà ngẩng đầu lên, tầm mắt anh đột nhiên khựng lại.
Trước mắt anh hiện lên một đôi mu bàn chân trong đôi giày cao gót của phụ nữ, cùng với tà váy đang đung đưa nhè nhẹ của chiếc sườn xám màu xanh lục, chiếc ô bằng giấy dầu đã được buộc lại, đầu ô điểm trên mặt đất.
Tầm mắt của Lục Yến Lĩnh dần dần từ bàn tay cầm ô của cô gái mà hướng lên trên, cho đến khi dừng lại ở khuôn mặt cô.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt long lanh của cô như lóe lên, cô mỉm cười ngọt ngào với anh: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Lục Yến Lĩnh nhìn cô, không nói gì.
Cô gái kéo chiếc ghế đối diện ra, tự mình ngồi xuống.
“Anh đã gọi đồ ăn chưa?” Cô gái gác chiếc ô qua bên phía cửa sổ rồi tùy ý hỏi anh.
Lục Yến Lĩnh hơi nheo mắt lại, vẫn không nói gì.
Triệu Nỉ Ca âm thầm đánh giá người đàn ông đối diện, ngũ quan lạnh lùng, dáng ngồi đĩnh bạt, trên người anh mặc một bộ quân phục rằn ri, bên dưới phần gấu quần được nhét vào trong đôi bốt chiến đấu màu đen, càng khiến cho người đàn ông vai rộng eo thon này trông dã tính vô cùng, toàn thân anh tỏa ra khí chất bức người.
Đôi mắt đen kia bình tĩnh mà nhìn cô, không hề lộ ra chút cảm xúc nào cả.
Trong khi hai người nhìn nhau qua lại, trong lòng Triệu Nỉ Ca đã cho anh một cái đánh giá loại ưu rồi.
Không tồi, ít nhất thì diệu mạo và khí chất của anh đều nằm trong phạm vi thẩm mỹ của cô, nếu không thì cho dù anh có là nam chính đi chăng nữa, ít nhiều vẫn sẽ khiến cô có chút mất hứng trong quá trình chinh phục.
Triệu Nỉ Ca thấy trước mặt anh chỉ đặt ly nước, mới bảo người phục vụ mang thực đơn lên, mỉm cười hỏi: “Tôi hơi kén ăn nên sẽ chỉ gọi món tôi thích thôi. Cậu cả Lục, anh không ngại chứ?”