Gả Cho Ngài Hạ

Chương 10: Ngài Hạ (10)

Lúc này cậu đột nhiên có chút hối hận vì hôm nay đến thành phố điện ảnh mà không để tài xế và vệ sĩ đi theo. Cậu vốn nghĩ rằng đoàn làm phim là địa bàn của bạn anh họ mình, sẽ chẳng ai dám động vào cậu, nhưng kết quả thì sao, chính người bạn của anh họ dẫn đầu bắt nạt cậu, lừa cậu ký hợp đồng bán thân bảy ngày!

Càng nghĩ càng tức, Diệp Thinh càng mạnh chân đá vào người Hách Vân Long.

Hách Vân Long ôm đầu hét lên: “Cậu muốn chết à, dám đánh tôi... A, bụng tôi đau quá, dừng lại, dừng lại!”

Anh ta cứ tưởng Diệp Thinh là một kẻ yếu đuối, tuổi còn trẻ, chắc chắn dễ bắt nạt.

Nhưng anh ta không biết Diệp Thinh từ nhỏ đã lớn lên trong sự cưng chiều của mọi người, nhà họ Diệp và nhà họ Chu đều là những gia tộc sung túc quyền quý, ngoài người nhà và Hạ Cảnh ra, cậu chẳng sợ ai bao giờ.

Cậu lại đá thêm một cú vào bụng của Hách Vân Long, cười lạnh nói: “Hôm nay ông đây mà không đánh chết mày thì không mang họ Diệp nữa!”

Nhưng ngay giây tiếp theo, cổ tay cậu đã bị một người nắm lấy, rồi bên tai vang lên giọng nói trầm ấm: “Không được nói “ông đây”.”

Diệp Thinh mừng rỡ quay lại. Quả nhiên là người mà cậu ngày đêm mong nhớ, cậu lập tức nhào tới: “Anh Cảnh!”

Nhìn thấy người mình thích, Diệp Thinh cảm thấy cuối cùng cũng có nơi để trút bầu tâm sự, cậu ấm ức đến nỗi nước mắt trào ra.

Lần này, Hạ Cảnh không đẩy cậu ra, ngược lại còn vuốt ve mặt cậu, nói: “Được rồi, đừng khóc mà, chẳng phải anh đã đến rồi sao.”

Diệp Thinh ngẩn người tại chỗ.

Cậu nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Hạ Cảnh.

Nếu là trước đây, chắc chắn Hạ Cảnh sẽ đẩy cậu ra, không đời nào chạm tay vào mặt cậu hay làm một động tác thân mật như vậy.

Lẽ nào cậu đang gặp ảo giác?

Diệp Thinh cắn môi lén lút quan sát Hạ Cảnh, rồi cậu ngẩng đầu lên, thử chạm nhẹ môi mình vào má anh.

Ông chú vẫn không đẩy cậu ra!

Đôi mắt Diệp Thinh sáng lên lấp lánh, như một chú sói con trong đêm tối.

Lần này Diệp Thinh càng to gan hơn, trực tiếp áp sát hôn lên môi Hạ Cảnh, công khai chiếm tiện nghi.

Hạ Cảnh vừa bực vừa buồn cười, anh biết ngay đứa trẻ này là chuyên gia đυ.c nước béo cò.

Anh khẽ tránh né rồi đẩy người ra, nói: "Không được nghịch, xử lý xong chuyện ở đây đã rồi tính tiếp."

Lúc đến, anh đã gọi cho tài xế và vệ sĩ của Diệp Thinh, giờ vệ sĩ cũng đã bắt giữ Hách Vân Long.

Trên mặt Hách Vân Long đầy máu, anh ta vẫn đang hét lên: “Mấy người là ai, nói tên ra, tôi sẽ cho mấy người vào đồn hết…”

Hạ Cảnh không để ý đến đối phương, toàn bộ sự chú ý của anh đều bị cậu trai bên cạnh thu hút.

Cậu nhóc đó mặt mày hớn hở, vui vẻ mân mê ngón tay của anh.

Ngón tay anh hơi ngứa, trong lòng cũng vậy.

Anh đành phải nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cậu trong lòng bàn tay mình, sau đó mới nói với vệ sĩ nhà họ Diệp: “Hỏi xem, người đứng sau lưng cậu ta là ai.”

Chưa đợi vệ sĩ hành động, Diệp Thinh đã giơ tay lên nói: “Em biết, em biết, kim chủ của anh ta tên là Kim Bằng, tổng giám đốc công ty Kim Tân.”

Mặc dù cậu chỉ mới ở trong đoàn làm phim một ngày, nhưng nhờ vẻ ngoài dễ mến và tính cách hoạt bát cởi mở, cậu đã kết bạn được với nhiều diễn viên quần chúng và biết được hầu hết các tin đồn trong đoàn.

Hạ Cảnh tìm kiếm trong đầu thông tin về công ty công ty Kim Tân.

Hai năm gần đây công ty này rất phát triển, vừa lên sàn chứng khoán vừa gọi vốn thành công, ông chủ Kim Bằng còn leo lên top mười danh sách tỷ phú.

Nhưng một công ty như Kim Tân, so với những gia tộc đã tồn tại hàng trăm năm thì có đáng gì.

Trong lòng anh đã hiểu rõ, bèn quay sang nói với Diệp Thinh: “Đi theo anh về trước đã.”

Diệp Thinh nghĩ đến sự thay đổi trong thái độ của anh, cậu vui mừng nghĩ thầm, có phải ông chú này muốn dẫn mình về nhà để nhân tiện “ăn” mình không?

Cậu vui vẻ gật đầu, nhưng rồi lại khựng lại, chu môi nói: “Không được.”

Hạ Cảnh nhướng mày.

Gương mặt cậu nhóc lộ rõ vẻ hân hoan, chứng tỏ cậu rất muốn đi theo anh.

Diệp Thinh thở dài, kể lại chuyện bị bạn của anh họ hãm hại: “Không phải em không muốn đi theo anh, mà em đã ký hợp đồng bán thân rồi.”

Hạ Cảnh trầm ngâm vài giây, nói: “Người bạn của anh họ em, là cậu cả Cố phải không?”