Hạ Cảnh đến đưa rau củ và thịt cho cô Diệp trước, vừa hay Chu Niệm Viễn và Quan Phán cũng có mặt ở nhà chính của nhà họ Chu.
Khi có thời gian rảnh, Chu Niệm Viễn thường trở về nhà chính thăm cô, và giờ đã kết hôn với Quan Phán, tất nhiên anh ấy đưa cả bạn đời đi cùng.
Dù Chu Niệm Viễn là con của tiểu tam, nhưng cô Diệp không có con ruột, nên đã mang anh ấy về nuôi dưỡng từ nhỏ, coi như con ruột. Quan hệ giữa Chu Niệm Viễn và cô Diệp còn thân thiết hơn với mẹ ruột của anh ấy nhiều.
Cô Diệp mời Hạ Cảnh uống trà, trang trọng cảm ơn tấm lòng của cha mẹ Hạ Cảnh, sau đó cùng Quan Phán vào bếp tự tay sắp xếp mấy món quà anh mang đến.
Trong phòng khách chỉ còn lại Chu Niệm Viễn và Hạ Cảnh.
Hạ Cảnh rót cho sếp mình một tách trà, từ tốn nói: “Tiểu Thinh vừa nhắn tin cho em.”
Chu Niệm Viễn nhướng mày.
Hạ Cảnh tiếp tục: “Em ấy đang diễn vai xác chết.” Không cần nghĩ cũng biết là sếp muốn trêu đứa nhỏ, nên anh lập tức hỏi: “Em ấy làm gì sai sao?”
Chắc chắn đã làm gì đó khiến sếp khó chịu nên mới bị chỉnh đây mà.
Chu Niệm Viễn liếc nhìn anh.
Người cấp dưới thân cận này lúc nào cũng thấu hiểu như thế. Năm xưa anh ấy chỉ cần quan sát một tháng đã quyết định coi Hạ Cảnh là cộng sự, cũng chính vì sự thông minh tuyệt đỉnh của Hạ Cảnh.
Chu Niệm Viễn uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Tối qua anh và A Phán chuẩn bị đi ngủ, tự dưng nó chạy đến nhà, còn kéo A Phán ra nói chuyện.”
Hạ Cảnh khẽ rũ mắt.
Anh hiểu rồi.
Diệp Thinh lại đi làm bóng đèn, nên mới bị Chu Niệm Viễn đẩy vào phim trường.
Suy cho cùng, cũng lỗi là của anh.
Vì bị anh từ chối, đứa nhỏ buồn bã nên mới đi quấy rầy Chu Niệm Viễn và Quan Phán để giải tỏa.
Hạ Cảnh khẽ thở dài: “Em thay em ấy xin lỗi anh.”
Lúc này Chu Niệm Viễn mới cảm thấy hưng phấn, nhìn anh với ánh mắt thích thú: “Cậu là gì của nó mà thay mặt xin lỗi?”
Hạ Cảnh mím môi, im lặng hồi lâu không nói gì.
Chu Niệm Viễn cũng không vội, chỉ nhấp một ngụm trà, chờ anh lên tiếng.
Bỗng dưng Hạ Cảnh gọi: “Anh họ.”
Chu Niệm Viễn run tay làm nước trà đổ vào đùi: “…”
Đã gọi thẳng là anh họ luôn rồi à?
Không ngờ cậu cấp dưới trầm lặng này còn có một mặt… không biết ngượng thế này?
Hạ Cảnh khẽ mỉm cười: “Anh nên đi thay quần đi, kẻo người ta thấy lại tưởng anh… tè ra quần đó.”
Chu Niệm Viễn: “…”
Hạ Cảnh đứng dậy nói: “Tôi còn việc, sếp à, thứ hai gặp lại.”
Chu Niệm Viễn tức giận chỉ tay vào anh, nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời, chỉ nói: “Đi đi.”
Có vẻ như đường tình duyên của cậu em họ anh ấy sẽ trở nên suôn sẻ rồi.
Thế cũng tốt, đỡ phải lo lắng em họ không vui lại chạy đến làm phiền anh ấy và A Phán, anh ấy còn phải nghĩ cách để chỉnh cậu nữa.
Chỉ là Chu Niệm Viễn hơi tò mò, sao mới một đêm mà cậu cấp dưới không hiểu phong tình này lại thông suốt như vậy.
Mà còn trực tiếp gọi anh họ nữa chứ... chậc chậc.
Chu Niệm Viễn cũng không lo Hạ Cảnh sẽ chơi đùa với Diệp Thinh, người như Hạ Cảnh, một khi đã nghiêm túc thì sẽ không cho mình đường lui.
Hạ Cảnh lên xe, bật định vị, lái một mạch về hướng Nam.
Phim trường nằm ở phía Tây Nam Hải Thành, đi khoảng ba tiếng là đến.
Diệp Thinh nằm trên mặt đất nửa ngày trời, một cảnh quay mới kết thúc. Đạo diễn liên tục hô cắt, diễn viên chính mãi không vào được cảm xúc, nên cậu cứ phải nằm trên đất làm xác chết. Nếu không phải trường quay còn ồn ào, có lẽ cậu đã ngủ gật rồi.
Vất vả lắm mới kết thúc cảnh quay, Diệp Thinh vội vàng bò dậy, chạy thẳng đến phòng thay đồ.
Cậu quyết định ngay lập tức quay về Hải Thành tìm anh họ để tính sổ, thậm chí còn không cần tiền công nữa.
Thật ra ban ngày Diệp Thinh đã muốn bỏ trốn rồi, nhưng lúc đến đây lại bị đạo diễn lừa, hồ đồ mà ký hợp đồng với đạo diễn, đạo diễn nói cậu phải quay xong mới được đi, nên cậu mới tức tưởi đến giờ.
Diệp Thinh nhanh chóng chạy đến phòng thay đồ cởi ra bộ đồ diễn rách nát, rồi đến nhà vệ sinh rửa sạch lớp sơn trên mặt, chạy một mạch ra khỏi trường quay.
Kết quả mới nửa đường đã bị đạo diễn gọi lại: “Cậu chủ Diệp, cậu đi đâu vậy?”
Diệp Thinh nói: “Về nhà.”
Đạo diễn kêu lên một tiếng, nói: “Không được, cậu còn phải ở lại đoàn làm phim sáu ngày nữa.”
Diệp Thinh cau mày nhìn ông ta.
Đạo diễn lấy hợp đồng ra, đưa cho cậu và nói: “Cậu tự xem đi, chính tay cậu ký tên đóng dấu, phải diễn đủ bảy ngày.” Nói rồi, ông ta chỉ vào chỗ ký tên, bổ sung thêm một câu: “Mỗi ngày đều diễn xác chết.”
Diệp Thinh: "..."