Ba ngày sau, họ dự định sẽ tổ chức lễ cưới.
Ngày hôm ấy, Trì Tuệ diện chiếc áo sơ mi đỏ mới mua, phối với chiếc quần đen, mái tóc được búi thấp gọn gàng, điểm thêm vài bông hoa đỏ nhỏ xinh. Trông cô tươi tắn, rạng ngời, đẹp đến nao lòng.
Quý Nguyên Sơ thì khoác lên mình bộ quân phục trang trọng.
Thời bấy giờ, được khoác quân phục là niềm tự hào của biết bao người. Không chỉ trong đời thường, mà ngay cả trong những dịp hệ trọng như lễ cưới, quân phục cũng là lựa chọn hàng đầu.
Quý Nguyên Sơ, vóc người cao lớn, nay càng toát lên vẻ oai phong khi mặc quân phục.
Khi hai người đối diện, cả hai đều sững sờ nhìn nhau.
“Em…”
Quý Nguyên Sơ chưa kịp nói hết câu thì phía sau có tiếng gọi.
Anh khẽ mím môi, cúi xuống thì thầm: “Hôm nay em đẹp lắm.”
Sau đó, anh quay lưng bước đi, để lại Trì Tuệ đứng thẫn thờ, hai má ửng đỏ như ánh chiều tà.
Điều kiện gia đình ai nấy đều chật vật, lễ cưới cũng chỉ tổ chức đơn sơ.
Chỉ bày hai bàn, mỗi bàn gồm năm món chay và một món mặn.
Khách khứa ăn luân phiên, bàn này dùng xong thì nhường chỗ cho bàn khác.
Tiền mừng cưới cũng không nhiều, chỉ hai xu, năm xu, ai thân thiết lắm mới mừng được một, hai hào.
Những người khó khăn, ít thân thiết, thường chỉ mang tới vài quả trứng làm quà mừng.
Khi tiễn xong khách, cha của Quý Nguyên Sơ cũng về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại hai người ngồi trong căn phòng nhỏ.
Thỉnh thoảng, Trì Tuệ len lén liếc nhìn Quý Nguyên Sơ.
Anh cũng không tránh được việc ngẫu nhiên nhìn lại cô.
!!
Bỗng dưng, ánh mắt họ bất ngờ chạm nhau.
Phòng tân hôn bài trí hết sức giản đơn.
Đây vốn là căn phòng Quý Nguyên Sơ vẫn ở trước đây. Chỉ là anh thay hết chăn gối bằng màu đỏ, dán thêm chữ “Hỷ” lớn trên tường, cùng hai cây nến đỏ đặt trên tủ.
Ban ngày Trì Tuệ không cảm thấy gì, nhưng đến tối, cô không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Cô đột ngột ho khan vài tiếng, Quý Nguyên Sơ lập tức đứng dậy hỏi:
“Mệt à? Anh đi đun ít nước nóng cho em.”
Trì Tuệ che mặt, khẽ gật đầu, chẳng dám đối diện ánh mắt của anh. Những ý nghĩ mơ hồ trong đầu khiến cô không khỏi tự thấy xấu hổ.
Chẳng bao lâu, Quý Nguyên Sơ mang nước vào, nói nước đã chuẩn bị xong, bảo cô đi tắm. Cô cầm đồ, khẽ đáp rồi bước vào phòng tắm nhỏ anh đã dọn dẹp sẵn.
Gọi là phòng tắm, thực ra chỉ là một góc nhỏ với chiếc ghế con và một chậu nước.
Dù đã sang thu, nhưng vì ngày dài bận rộn, trên người cô vẫn có chút mồ hôi. Chỉ lau sơ thì không thoải mái, nhưng điều kiện cũng không cho phép tắm lâu.
Trì Tuệ nhẹ nhàng cài chốt cửa, tay vô tình chạm vào vết bớt đã nhạt đi rất nhiều kể từ khi cô lấy lại được viên ngọc. Trong khoảnh khắc, cô đã vào không gian riêng sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi.
Lo sợ Quý Nguyên Sơ nghi ngờ, cô chỉ dùng xà phòng của anh, tắm qua loa rồi thay đồ sạch trước khi trở về phòng.
Đẩy cửa bước vào, cô tươi cười, đôi mắt cong cong: “Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”
“Ừ.”
Quý Nguyên Sơ đứng dậy, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ. Trì Tuệ vừa tắm xong, mái tóc còn ẩm, sắc da hồng hào. Thường ngày cô luôn ăn mặc kín đáo, nhưng giờ lại xắn tay áo và quần lên, để lộ làn da trắng nõn nà.
Vẻ mặt Quý Nguyên Sơ khác lạ, nhưng Trì Tuệ mải tận hưởng cảm giác thoải mái sau khi tắm, không nhận ra. Cô bước tới giường, khẽ tung chân tháo giày.
Trong khoảnh khắc ấy, anh bỗng thấy tim mình khựng lại. Chân của phụ nữ... sao lại đẹp đến vậy?
“Tuệ Tuệ.”
“Gì thế?”
Trì Tuệ thoa chút kem dưỡng lên mặt, cổ. Động tác nhẹ nhàng khiến cô toát lên vẻ cuốn hút tự nhiên.
Anh thấy nghẹn lời, không biết nói gì. Chiếc cổ ấy, chẳng khác nào tác phẩm nghệ thuật.