Nhưng đúng là thành tích của Quý Sầm Chu tụt dốc đáng kể. Lúc mới nhập học, cậu còn nằm ở mức trung bình, đến giữa kỳ thì rơi xuống nhóm cuối, mà cuối kỳ thì kết quả gần như đội sổ. Nếu Quý Sầm Chu lười học thì không nói làm gì, nhưng vấn đề là cậu đã nỗ lực hết sức, không tham gia bất cứ hoạt động nào, thời gian rảnh cũng đều dùng để học. Nếu không phải do phương pháp học tập chưa đúng, thì có lẽ cậu thật sự không phù hợp… với việc học.
Gia cảnh của Quý Sầm Chu rất nghèo khó. Nếu không có học bổng hỗ trợ, học phí học kỳ tới của cậu có thể sẽ không đủ. Với Quý Sầm Chu, học bổng là điều kiện cần thiết để tiếp tục học tại trường này.
Chủ nhiệm chú ý đến nét mặt của Quý Sầm Chu, thấy cậu không tỏ vẻ sắp khóc, mà ngược lại, trông như đang suy nghĩ điều gì.
Vài giây sau, ông ta nghe thấy cậu nói: “Trường ngoài học bổng hỗ trợ còn có học bổng khác không ạ?”
Chủ nhiệm hơi sửng sốt, vô thức trả lời: “Có, học bổng cho top 10 toàn khối.”
Quý Sầm Chu gật đầu, suy nghĩ một lát rồi tự nhủ: “Tuy khó nhưng vẫn có cơ hội.”
Chủ nhiệm: “…???”
Đứa nhóc này sao thế? Mình còn đang lo em ấy không đủ điều kiện nhận học bổng hỗ trợ, vậy mà em ấy đã nhắm tới học bổng top 10 rồi?
Còn “có cơ hội”? Em tỉnh táo lại đi, giờ chưa phải lúc nằm mơ đâu!!
Chẳng lẽ vì bị đả kích quá lớn nên tinh thần em ấy rối loạn rồi?
Chủ nhiệm còn chưa kịp nói gì thêm thì đã nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Ông ta sững người một chút rồi nói: “Mời vào.”
“Thầy gọi em ạ?” Giọng nói lạnh lùng nhưng mang nét trong trẻo của một thiếu niên.
Quý Sầm Chu ngước lên nhìn.
Người đứng ở cửa mặc áo sơ mi trắng, khuy trên cùng không cài, để lộ phần xương quai xanh sâu hút. Nhìn lên trên là một khuôn mặt điển trai, đường nét gương mặt sắc sảo, vừa có vẻ tươi mới, tràn đầy sức sống của một thiếu niên, vừa phảng phất nét trưởng thành mà thời gian mới có thể mài giũa.
Ba chữ hiện lên trong đầu Quý Sầm Chu: Giang Mạch Sâm.
Chủ nhiệm cũng lên tiếng: “Em đến đúng lúc. Sau khi phân lớp, em và Quý Sầm Chu học cùng một lớp đúng không?”
Giang Mạch Sâm liếc nhìn Quý Sầm Chu đầy ẩn ý rồi gật đầu.
“Vậy em rảnh thì giúp đỡ em ấy nhiều hơn. Em là thủ khoa khối, còn từng đạt giải nhất cuộc thi vật lý, mà Quý Sầm Chu thì môn vật lý chưa tốt lắm. Nếu có thể, hãy giúp em ấy một chút.”
Giang Mạch Sâm không thèm nhìn Quý Sầm Chu, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên đáp: “Vâng.”
Quý Sầm Chu liếc nhìn anh một cái, thầm nghĩ.
Thôi, đừng giúp tôi gì cả. Cậu cứ đi yêu đương với em họ tôi đi, cách tôi càng xa càng tốt.
Trong lúc suy nghĩ chợt xoay chuyển, cậu bỗng nhận ra rằng vai chính thụ Lâm Văn Tinh chỉ chuyển đến trường trước kỳ thi cuối kỳ lớp 10, hiện tại mới chỉ là bắt đầu năm học lớp 10, như vậy còn ba tháng nữa mới đến thời điểm bắt đầu của câu chuyện.
Ba tháng thời gian... đủ để cậu làm rất nhiều việc.
******
Trường trung học Giang Đông là một trong những trường hàng đầu trong cả nước, với đội ngũ giáo viên hùng mạnh, chất lượng giảng dạy xuất sắc và nguồn học sinh ưu tú. Dù không phải tất cả học sinh đều là con nhà giàu, nhưng phần lớn đều có gia cảnh khá giả, trong đó không thiếu những thiên tài có thành tích nổi bật. Nguyên chủ trước đây vô cùng may mắn, mới có thể được nhận vào học là một trong số ít những học sinh nghèo.
Chất lượng bữa ăn trong trường cũng rất tốt, nhưng giá cả lại rất đắt.
Nguyên chủ không có đủ tiền để ăn ở căng tin, giờ ăn trưa thường ngồi trong lớp học ăn bánh mì.
Quý Sầm Chu nhìn chiếc bánh mì khô khốc, không có chút hứng thú nào, ăn vài miếng rồi để lại.
Lúc này, các học sinh vẫn chưa trở lại, trong tòa nhà học xá vắng vẻ, không có nhiều người. Quý Sầm Chu đi qua hành lang và đến nhà vệ sinh.
Khi vừa xong việc và định bước ra, bỗng nhiên cậu ngửi thấy mùi hoa hồng, mùi hương ngày càng nồng đậm. Quý Sầm Chu ngẩn người, nhận ra đây là pheromone của một Omega.
Cậu lập tức che kín mũi và miệng. Sau khi che kín, cậu mới nhận ra rằng giờ cậu cũng là một Omega, không còn phản ứng với pheromone của Omega khác nữa, nếu không mùi này đã mạnh đến mức khiến cậu không thể kiểm soát bản năng mà lao tới rồi.