Nam nhân cao lớn đứng dưới cửa, hai tay khoanh sau lưng, nét mặt bình thản, chẳng rõ là vui hay giận.Phượng Ninh đã đợi suốt bốn ngày, hôm nay rốt cuộc cũng bắt gặp được Bùi Tuấn, vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt. Nàng chạy tới, cúi chào:
"Ân công, cuối cùng cũng đợi được ngài rồi."
Phượng Ninh cười mắt cong cong, đôi mắt hạnh trong veo lấp lánh như có ánh nước chảy ra, nét mặt rạng rỡ.
Bùi Tuấn là người cực kỳ coi trọng lễ nghi, không thích ai làm càn trước mặt mình. Nhưng nghĩ đến chuyện của Mao Thâm bắt đầu vì Phượng Ninh nên hắn cũng dễ tính mà không chấp nhất.
"Có chuyện gì sao?" Hắn hỏi một cách điềm đạm.
Phượng Ninh nâng viên ngọc trong tay, đưa cho hắn: "Đây là viên ngọc ta nhặt được trong bụi cỏ hôm trước, không biết có phải của ngài không?"
Bùi Tuấn nhìn một cái, quả nhiên là nó.
Viên ngọc gắn trên cung tên, cũng chẳng quý giá gì mấy, người ta đã mang đến trả, thì cũng nhận thôi.
Hoàng đế chưa bao giờ trực tiếp nhận đồ từ tay thần tử, vì thế thị vệ bên cạnh lập tức thay hắn tiếp lấy.
Sau đó hắn im lặng nhìn Phượng Ninh, không nói lời nào.
Bùi Tuấn chẳng có thói quen nói cảm ơn với thần tử.
Phượng Ninh đối diện với đôi mắt bình thản của hắn, tim đập nhanh hẳn, gò má cũng đỏ ửng lên.
Nàng xoắn hai tay vào nhau, lúng túng tìm chuyện để nói.
"Ngài... ngài đi săn sao?" Nàng phát hiện trên đôi ủng đen của hắn còn dính vài chiếc lá khô.
Cái dáng vẻ muốn nhìn mà không dám của nàng khiến Bùi Tuấn thấy buồn cười.
Ánh mắt như vậy hắn đâu có xa lạ, từ lâu hắn đã là tâm điểm của mọi người, sự ngưỡng mộ của người khác đã thành chuyện quá quen thuộc.
Một nữ quan mà cứ như vậy dây dưa với nam tử... Thôi bỏ đi, hắn chẳng muốn bận tâm đến chuyện của nàng.
"Ngươi còn việc gì không?" Bùi Tuấn hỏi bằng giọng điềm đạm.
Bề ngoài hắn vô cùng nho nhã, dù có lạnh nhạt cũng không khiến người ta thấy khó chịu.
Mặt Phượng Ninh đỏ lên, Bùi Tuấn rõ ràng đã nhìn thấu ý đồ muốn bắt chuyện của nàng. Tâm tư bí mật bị chính chủ nhận ra, Phượng Ninh rất ngại ngùng nhưng nàng cũng là người cố chấp, đã muốn làm gì thì phải dứt khoát. Vì thế, nàng lấy hết dũng khí hỏi thẳng:
"Lần trước ngài cứu ta, ta rất cảm kích, lúc nào cũng muốn làm gì đó đền đáp ngài."
Bùi Tuấn hiểu rồi, đúng là muốn tiếp tục bám lấy hắn đây mà.
Có vài người, chỉ cần có cơ hội thì sẽ bám riết không buông. Bùi Tuấn bỗng thấy không còn hứng thú.
Nhưng hôm nay tâm trạng hắn tốt, nên mỉm cười hỏi: "Ngươi biết làm gì?"
Bùi Tuấn cười, ánh mắt sâu thẳm, lông mày hơi cong lên, khi hắn nhìn ai luôn tạo cảm giác như đang rất chăm chú vào người đó. Phượng Ninh là cô nương được nuôi lớn trong khuê phòng, chưa từng giao tiếp với nam nhân, càng không nói đến kiểu người cáo già lắm mưu kế như Bùi Tuấn. Trong phút chốc, nàng lúng túng đáp:
"Ta biết làm điểm tâm."
Ngự thiện phòng mỗi ngày làm mười mấy loại điểm tâm cho hắn, suốt một tháng không món nào trùng nhau.
Hắn cần gì điểm tâm của Phượng Ninh?
Chẳng qua nói vậy chỉ là cho nàng chút hy vọng, để nàng trèo cao rồi ngã đau, từ đó biết tự lượng sức mình.
"Được thôi, ta chờ điểm tâm của ngươi."
Bùi Tuấn giọng điệu rất ôn hòa, rồi phong thái nho nhã bước ngang qua Phượng Ninh.
Ánh mắt Phượng Ninh vô thức dõi theo bóng lưng thẳng tắp của hắn, nhìn đến ngẩn ngơ.
Trên đời thật sự có người hoàn mỹ như vậy sao?
Vừa tuấn tú, chính trực, lại phong độ ngời ngời.
Nếu Bùi Tuấn biết Phượng Ninh đánh giá mình thế này, có lẽ hắn sẽ cười đến tỉnh cả giấc.
Chờ đến khi Bùi Tuấn biến mất, Phượng Ninh mới hoàn hồn lại.
Tiêu rồi, đây là hoàng cung chứ không phải Lý phủ, nàng biết đi đâu tìm nguyên liệu để làm điểm tâm cho hắn chứ?
Phượng Ninh kịp quay về Diên Hi Cung trước giờ đóng cửa. Tin Mao Thượng thư bị phế truất đã truyền khắp hậu cung, Mao Xuân Tú cũng đã bị đưa về phủ. Lúc này các tiểu thư trong cung mới biết rằng, hóa ra Mao Xuân Tú lén nuôi chó, phạm phải điều tối kỵ của Hoàng thượng. Hoàng thượng không ưa mấy con vật nhỏ nên lấy cớ xử lý luôn nhà họ Mao.
Mao Xuân Tú rời đi cũng khiến các tiểu thư khác dè chừng, ngày tháng của Phượng Ninh dễ thở hơn, chẳng ai dám công khai gây khó dễ với nàng nữa.
Ngay cả thái giám canh cửa Diên Hi Cung cũng tỏ ra lịch sự hơn hẳn.
"Lý tiểu thư về rồi à."
Trong Diên Hi Cung, người chủ động chào hỏi nàng không nhiều, Phượng Ninh lấy hai trái cây vừa hái từ ngự hoa viên ra, nhét cho ông ta: "Cảm ơn công công."
Nàng vừa bước qua ngưỡng cửa, bỗng cảm giác một cơn gió mạnh thổi tới, ngay sau đó có người ôm chặt lấy eo nàng.
"Ninh Ninh, tỷ đến làm bạn với muội đây."
Lý Phượng Ninh nghe giọng nói quen thuộc này, suýt thì khóc òa ra. Nàng vội quay lại, kéo người đó ra khỏi lòng mình: "Ngọc Tô tỷ, sao tỷ lại tới đây?"
Dương Ngọc Tô là con gái thứ hai của Kinh Triệu phủ, nhà nàng ấy ở sát vách nhà họ Lý, thường đến Lý phủ chơi, là người bạn thân duy nhất của Lý Phượng Ninh, hai người tâm đầu ý hợp, thân thiết như tỷ muội ruột.
Nàng ấy dùng tay áo của mình lau nước mắt trên má Phượng Ninh, vừa kéo nàng vào trong vừa giải thích:
"Mao Xuân Tú không phải bị đuổi khỏi cung rồi sao? Tỷ nghe từ phụ thân là ả ở trong cung ăn hϊếp muội, giận đến tức xì khói, bèn quyết định vào cung làm bạn với muội đây."
Nghe thấy vậy, mắt Phượng Ninh lại đỏ hoe: "Việc này đâu phải trò đùa, chẳng phải hồi trước tỷ không muốn vào cung sao?"
Dương Ngọc Tô vỗ ngực đầy hào sảng: "Đúng là không muốn vào cung thật nhưng tỷ cũng đâu thể trơ mắt nhìn muội một mình bị ném vào ổ sói chứ? Tỷ đã xin phụ thân chạy vạy một đường với Lễ Bộ, thế là lấp vào vị trí của Mao Xuân Tú."
Phượng Ninh nghe vậy, lòng như có dòng nhiệt huyết sôi sục trong tim, mắt ầng ậc nước, nhìn Ngọc Tô không thốt nên lời.
Xưa nay chưa từng có ai vì nàng mà làm đến mức này. Phượng Ninh cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được người như Dương Ngọc Tô.
Dương Ngọc Tô khác với Phượng Ninh, phụ thân nàng ấy là Kinh Triệu Phủ, quan hệ rộng khắp kinh thành, không thiếu chỗ dựa. Tính cách nàng ấy cũng thừa hưởng từ cha, phóng khoáng, thẳng thắn. Vừa mới vào cung nửa canh giờ, nàng ấy đã dẫn Phượng Ninh đi khắp nơi trong Diên Hi Cung để làm quen mặt mũi.
Các cô nương trước đây đều kiêng dè mặt mũi của Mao Xuân Tú mà không dám kết giao với Phượng Ninh nhưng giờ đã khác. Nhờ Ngọc Tô làm cầu nối, Phượng Ninh cuối cùng cũng quen thêm vài người.
Trong bữa tối ở sảnh tây của tây phòng, các cô nương ngồi quây quần bên nhau.
Đại tiểu thư phủ Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Trương Nhân Nhân hỏi dò: "Ta nghe nói Mao Xuân Tú thả chó cắn muội. Vậy muội làm sao thoát nạn thế?"
Trương Nhân Nhân vừa hỏi xong, tất cả bọn họ đều hướng ánh mắt về phía Phượng Ninh.
Phượng Ninh vừa mới gặp nạn, thì Hoàng đế đã lập tức trừng trị Mao Xuân Tú. Mọi người đều lo lắng không biết liệu Phượng Ninh có chạm mặt Hoàng đế hay không.
Phượng Ninh tất nhiên không muốn bán đứng ân công của mình, nàng vừa nhai vừa nói bâng quơ: "Ta gặp được một vị công công tốt bụng cứu giúp."
Các nàng nhìn nhau, rồi cũng không hỏi tiếp.
Nếu Phượng Ninh đã gặp Hoàng đế, hẳn nàng đã sớm khoe khoang lên rồi.
Các nàng vào cung đã hai tháng nhưng người được vào Dưỡng Tâm Điện hầu hạ thì đếm trên đầu ngón tay. Ngoài Dương Uyển - cháu gái của Thủ phụ - và Chương Bội Bội - cháu của Thái hậu, không ai từng diện kiến Hoàng đế.
Dương Uyển thông thạo văn thư, lại nhận việc ở Thượng Cung Cục, việc nàng ra vào Dưỡng Tâm Điện là hợp lẽ. Còn Chương Bội Bội thì đã quen biết Hoàng đế từ trước, không ngạc nhiên nếu Hoàng hậu tương lai nằm trong hai người này.
Nhưng nói đi nói lại, dù hai người đó có thân cận đến đâu thì đến nay, Hoàng đế vẫn chưa hề có hành động ân ái với bất kỳ ai.
Không ai biết Hoàng đế sẽ chọn người đầu tiên là ai nhưng chắc chắn rằng, người đầu tiên đó sẽ có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Vì thế, không ngạc nhiên khi Mao Xuân Tú xem Phượng Ninh - người có nhan sắc nổi bật nhất - là cái gai trong mắt.
Biết Phượng Ninh chưa từng gặp Hoàng đế, các nàng cũng yên tâm phần nào.
Mọi người thống nhất bỏ qua chuyện này và chuyển đề tài sang ngày Tết Đoan Ngọ sắp tới.
Lô tuyển chọn này vào cung khác với các phi tần, mỗi tháng có một ngày nghỉ phép ra khỏi cung, Đoan Ngọ còn được phép về thăm nhà. Các nàng hào hứng bàn luận xem ra ngoài sẽ ghé hiệu phấn son nào, riêng Phượng Ninh vẫn ngồi nhai thức ăn mà không nói gì.
Dưỡng mẫu quản thúc nàng rất nghiêm, không cho phép nàng ra ngoài, bảo rằng dung mạo nàng quá bắt mắt, dễ bị người ta chú ý, chi bằng ở nhà an phận là tốt nhất. Vì thế, Phượng Ninh chưa từng thấy thế giới bên ngoài.
Ngọc Tô thấy Phượng Ninh không nói gì, nhẹ nhàng vỗ vai nàng: "Ninh nhi, ngày Đoan Ngọ muội ra cung cùng tỷ, về nhà tỷ chơi."
Nghe vậy, Phượng Ninh cảm động nhưng lại nghĩ đến việc đã hứa làm bánh cho ân công, bèn ghé vào tai Ngọc Tô thì thầm: "Muội đã hứa may cho vị công công đã cứu muội một chiếc đế giày, nên Đoan Ngọ sẽ không về nữa."
Ngọc Tô chỉ nghĩ Phượng Ninh không muốn làm phiền nàng ấy nên cũng không hỏi thêm.
Sau khi dùng bữa, hai người trở về phòng. Diên Hi Cung rất rộng, mỗi người đều có một phòng riêng nhưng Ngọc Tô sợ Phượng Ninh bị người khác khi dễ nên dọn đệm của mình sang phòng nàng, muốn ngủ chung.
"Muội thực sự không về sao?"
Phượng Ninh rót cho Ngọc Tô một chén trà, ngồi xuống cạnh nàng ấy: "Muội không về thật."
Ngọc Tô nhíu mày: "Các cô nương khác đều ra ngoài, Diên Hi Cung chỉ còn mình muội, không ai trông chừng, đừng để bị bỏ đói nhé."
Nghe vậy, Phượng Ninh lóe lên ý tưởng, bám lấy cánh tay Ngọc Tô nũng nịu: "Tỷ tỷ tốt ơi, không bằng giúp muội một chút, tìm cách kiếm ít nguyên liệu nấu ăn cho muội. Muội định để Đoan Ngọ làm ít đồ ngon."
Ngọc Tô trợn tròn mắt: "Dù tỷ có thể kiếm nguyên liệu, muội định tìm đâu ra nồi nấu trong cung?"
Phượng Ninh chớp mắt nghĩ ngợi: "Một cái lò nhỏ là đủ rồi, muội có cách làm vài món bánh ăn chơi."
Biết Phượng Ninh nấu ăn rất ngon, Ngọc Tô lập tức thèm thuồng: "Muội nói vậy thì ngày mai tỷ sẽ tìm cách lấy cho muội cái nồi nhỏ, để tỷ cũng được nếm thử trước."
Phụ thân Ngọc Tô chỉ có mỗi nàng ấy là con gái, không tiếc tiền chu cấp. Ngày hôm sau, Ngọc Tô thực sự lén đem ít khoai mỡ, đậu đỏ, gạo nếp… nhưng vẫn không có nồi nấu. Đến lúc đó, nàng ấy mới nghĩ ra một cách.
Trong cung ai là kẻ háu ăn nhất? Không ai khác ngoài Chương Bội Bội - cháu ruột của Thái hậu.
Bếp của cung không thể so được với bếp riêng tự mở.
Vì vậy Chương Bội Bội dựng hẳn một căn bếp nhỏ trong Diên Hi Cung.
Ngọc Tô có chút quen biết với Chương Bội Bội, liền mượn bếp của nàng. Chương Bội Bội tính tình phóng khoáng, thoáng cái đã đồng ý ngay.
…
Việc Dương Ngọc Tô hành động như thế thực ra có lý do, không phải ai trong cung cũng có thể tùy tiện nhận được sự chăm sóc đặc biệt nhưng với Chương Bội Bội làm “lá chắn” thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Buổi trưa hôm ấy, hai cô nương lẻn vào phòng phía sau của Diên Hi Cung, Phượng Ninh với đôi tay khéo léo, xắn tay áo lên và bắt đầu làm việc.
Trước tiên, nàng gọt sạch vỏ khoai từ, cắt nhỏ rồi hấp chín sau đó nghiền thành bột khoai từ để sẵn. Tiếp đến, nàng ninh đậu đỏ thành cháo nhuyễn rồi trộn cùng khoai từ. Công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ trong việc phối hợp tỷ lệ, nhiều một chút sẽ quá ngọt, ít một chút sẽ nhạt nhẽo. Phượng Ninh đã phụng dưỡng dưỡng mẫu từ nhỏ, làm điểm tâm nàng đã đạt tới mức độ điêu luyện.
Người xưa nói mỗi món điểm tâm đều đòi hỏi đủ màu sắc, hương thơm và hương vị. Phượng Ninh cẩn thận chạm khắc bánh khoai từ đậu đỏ thành hình hoa mai, rắc một ít hoa thơm lên trên để tăng thêm hương vị, có cái lại được điểm xuyết bằng vừng, thậm chí còn khắc hình chiếc thuyền nhỏ trôi trên sông lúc hoàng hôn bằng khoai từ. Một món điểm tâm nhỏ bé qua tay nàng bỗng hóa thành một tác phẩm nghệ thuật tinh tế.
Dương Ngọc Tô đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi thán phục.
Phượng Ninh làm hai đĩa, một đĩa nàng đưa cho Dương Ngọc Tô. Dương Ngọc Tô ăn hết nửa đĩa, phần còn lại mang cho Chương Bội Bội như lời cảm ơn. Đĩa còn lại, Phượng Ninh bí mật đặt vào hộp đựng thức ăn, nhét vào vài viên đá lạnh, nhân lúc Dương Ngọc Tô đang nghỉ trưa, lấy cớ đi đến phòng thêu để lấy đồ may, định mang đến cho Bùi Tuấn.
Hôm qua nàng đã hẹn gặp Bùi Tuấn tại cổng Thuận Trinh, Phượng Ninh không dám thất hứa nên nàng đến sớm, cầm hộp thức ăn nấp dưới bóng cây chờ đợi.
Nắng chiều rực rỡ xuyên qua kẽ lá rơi xuống thành từng đốm sáng, mồ hôi tuôn ra từng lớp. Đá lạnh trong hộp thức ăn đã tan hết, bánh không còn tươi mới, Phượng Ninh lo lắng nhìn về phía cổng Thuận Trinh.
Một người như hắn, chắc hẳn sẽ không thất hứa.
Tiếc thay, Phượng Ninh chờ từ giữa trưa cho tới khi trời tối, cổng Thuận Trinh đã đóng mà vẫn không thấy bóng dáng Bùi Tuấn đâu. Thất vọng, nàng xách hộp thức ăn trở về cung.
Chiều hôm đó Dương Ngọc Tô đi một chuyến đến Ty Lễ Giám, khi quay về không thấy bóng dáng Phượng Ninh, đợi mãi mới gặp nàng ở cửa. Nhìn gò má nàng đỏ bừng, rõ ràng mệt mỏi, Dương Ngọc Tô hỏi:
“Sao trông muội lại thế này?”
Phượng Ninh đâu dám kể thật, chỉ bịa ra một lý do để lấp liếʍ.
Nàng không trách Bùi Tuấn, chắc chắn hắn có việc gấp mới phải trì hoãn.
Vậy nên, hôm sau nàng lại đúng giờ đứng chờ ở cổng Thuận Trinh. May mà nhờ Mao Xuân Tú từng ghét bỏ nàng, Thượng Công không giao cho nàng nhiều việc. Bà chỉ hỏi nàng giỏi cái gì, thỉnh thoảng cho nàng sắp xếp giấy tờ hoặc vẽ mẫu thêu cho các thợ thêu. Một số việc nàng có thể làm vào buổi tối.
Liền hai ngày vẫn không thấy Bùi Tuấn, lòng Phượng Ninh không khỏi buồn rầu.
Chớp mắt đã tới Tết Đoan Ngọ, các cô nương lần lượt xuất cung. Sau khi tiễn Dương Ngọc Tô ra ngoài, Phượng Ninh vội trở về Diên Hi Cung để làm điểm tâm cho Bùi Tuấn.
Dù tình cảnh của ân nhân ra sao, lời nàng đã hứa thì nhất định không thất tín.
Nàng cũng không biết Bùi Tuấn sẽ tới cổng Thuận Trinh lúc nào, chỉ có thể chờ đợi.
Ngày mồng 5 tháng 5, Tết Đoan Ngọ, lễ hội đua thuyền rồng, hoàng đế cùng thái hậu tới hồ Thái Dịch để xem đua thuyền.
Cuộc thi bắt đầu từ giờ mùi đầu giờ, kéo dài tới cuối giờ thân mới kết thúc.
Trong thời gian này, Phượng Ninh vẫn ở cổng Thuận Trinh.
Khắp hoàng cung là tai mắt của hoàng đế. Hai ngày trước, ám vệ nhận lệnh hoàng đế không để ý tới nàng nhưng đến Tết Đoan Ngọ, ai cũng xuất cung đón Tết, chỉ mình nàng mồ hôi nhễ nhại đứng dưới bóng cây. Khuôn mặt nàng hình trứng ngỗng nhỏ xinh, đôi mắt hạnh long lanh, nhìn thế nào cũng thấy tội nghiệp. Cuối cùng, ám vệ không nhịn được, khi chiều tàn mới bẩm báo hoàng đế.
Hoàng đế ngẩn người một lát.
Ngỡ rằng chỉ cần phớt lờ nàng một ngày là nàng sẽ từ bỏ, không ngờ đến Tết Đoan Ngọ nàng cũng không rời cung.
Đúng là cứng đầu cứng cổ.
Nhưng thì sao chứ?
Càng như vậy, hắn càng không thể để nàng có cơ hội.
Những nữ nhân trong hậu cung chưa bao giờ lọt vào mắt Bùi Tuấn, nói gì đến một người vô danh tiểu tốt nhất.
Hai ngày sau Bùi Tuấn hoàn toàn quên mất Phượng Ninh.
Tất nhiên, việc hắn không cho nàng cơ hội không có nghĩa là sẽ thay đổi thói quen của mình để tránh né nàng.
Ngày 12 tháng 5, Bùi Tuấn tiếp một đoàn sứ thần, được họ tặng một con tuấn mã Hãn Huyết.
Chiều hôm đó, chắn chơi thỏa thích ở Ngự Lâm Viên, đến đầu giờ Dậu mới qua cổng Huyền Vũ về cung.
Mặt trời đã sớm trốn sau đám mây, đất trời mờ ảo, một lúc sau mưa bụi rơi lất phất, gió chiều thổi qua, làm đổ bóng dáng mảnh mai trên tường cung. Có lẽ do mệt mỏi, nàng lờ đờ muốn ngủ nhưng bàn tay thanh tú vẫn nắm chặt hộp thức ăn không buông, như một đóa hoa trắng nở trên vách đá, kiên cường mà yếu ớt.
Bùi Tuấn mím môi, dừng lại trên bậc thềm trước cổng Thuận Trinh.
Ám vệ lúc này nhảy từ trên lầu thành xuống, nhìn Phượng Ninh đang mơ màng không xa, khẽ nói với Bùi Tuấn:
“Chủ tử, Lý cô nương đã đến đủ 10 ngày, ngày nào cũng có điểm tâm, không ngày nào giống ngày nào.”
Có lẽ do cảm giác, Phượng Ninh ngáp một cái, chợt mở mắt, vừa thấy người đàn ông thanh tú, nhất thời vui mừng khôn xiết.
Phượng Ninh quên cả lễ nghĩa, xách hộp thức ăn, mừng rỡ chạy tới.
“Ân công, cuối cùng cũng đợi được ngài.”
Vẫn là câu nói ấy nhưng so với lần trước, ngoài niềm vui, cuối câu còn mang theo chút uất ức vô tình mà ngay cả nàng cũng không nhận ra là nàng đang làm nũng.
Bùi Tuấn nhìn bộ dáng lếch thếch của nàng, khẽ nhếch môi nhưng không nói gì ngay.
Vẻ mặt ấy rơi vào mắt Phượng Ninh, nàng lại tưởng hắn áy náy.
Nàng hào phóng nói thay hắn:
“Không trách ngài được, ta biết ngài bận rộn, có công việc quan trọng, không phải muốn rời đi là có thể rời.”
Đôi mắt nàng vẫn sinh động như vậy, không có chút oán hận.
Bùi Tuấn nghe nàng nói vậy, nhất thời không biết nói gì.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy ở cô nương này một nghị lực khác thường.
Sau khi ăn no, Bùi Tuấn đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn cô.
“Ta hỏi ngươi, ngươi là thân phận gì?”
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ, Phượng Ninh ngẩn người.
Khuôn mặt của Bùi Tuấn thật tuấn tú, khi nói chuyện, đuôi lông mày hơi cong lên, trông như đang cười nhưng thực ra chỉ là thoạt nhìn giống mà thôi. Trên người hắn luôn toát ra một loại khí thế trầm tĩnh không dao động, khiến bất kỳ ai đứng trước mặt hắn cũng không dám lỗ mãng.
Phượng Ninh nuốt khan, cân nhắc đáp: “Ta là nữ quan.”
Bùi Tuấn cười lạnh.
Cũng biết mình là nữ quan.
“Chức trách của nữ quan là gì?”
“Ta là nữ quan ở Thượng Công Cục, phụ trách một số công việc may vá.”
Bùi Tuấn nghiêm nghị nói: “Trong cung, bất cứ nữ nhân nào cũng đều là người của hoàng đế. Ngươi dám ngang nhiên gặp mặt ta riêng tư như thế này, nếu bị người có ý phát hiện, chính là tội khi quân.”
Vừa nghe thấy hai chữ “gặp mặt riêng”, Phượng Ninh lập tức đứng bật dậy, thu gọn y phục, giữ khoảng cách xa với hắn, phản bác theo phản xạ,
“Chúng ta nào có...”
Nhìn quanh bốn phía, không một bóng người, mưa rơi không dứt, tựa như một tấm lưới khổng lồ bao phủ chỉ hai người bọn họ.
Nhìn kỹ lại, quả thật nàng trông như đang hẹn hò riêng với Bùi Tuấn. Mặt nàng lập tức đỏ ửng, cúi xuống không tự tin mà nói: “Ta chỉ muốn cảm ơn ân cứu mạng của ngài, ta không có ý nghĩ bất chính.”
Bùi Tuấn thấy nàng đứng một bên giữ đúng mực, thoải mái hơn nhiều: “Ngươi tốt nhất là không có, nếu không chính là khi quân.”
Phượng Ninh bị hắn nói đến đỏ mặt tía tai, cắn môi đáp: “Ta nói thật cho ngài nghe, ta không định ở lại trong cung, nữ quan có thời hạn hai năm, sau khi hết hai năm, ta sẽ rời cung.”
Nghe thấy câu “không định ở lại trong cung”, sắc mặt Bùi Tuấn thay đổi.
Hoàng cung là nơi nàng muốn ở lại là có thể sao?
Hắn lạnh lùng nói: “Hoàng đế chưa chắc đã để mắt đến ngươi.”
Trong lòng lại nghĩ: Trẫm không có hứng thú với ngươi.
Phượng Ninh cũng không chịu thua, cười toe toét đáp: “Vậy càng tốt, ta cũng không muốn làm phi tử của hoàng thượng.”
Bùi Tuấn bị nàng nói đến nỗi cứng họng, không nói thêm được gì.