Đệt con mẹ nó, đây rõ ràng chính là con quỷ đốt đèn ăn thịt người mà Phúc Nguyên Thần đã nói đến!
Hóa ra hắn không lừa mình.
Sau khi Lôi Tục Nhạc kinh ngạc, trước tiên vội vàng nhượng bộ, ngừng hành hạ cánh tay của Phúc Nguyên Thần.
Đối phương cũng ngay lập tức thả lỏng lực, cả hai nhảy xuống từ đống tàn tích vỡ nát, cùng những người chơi khác cẩn thận dõi theo chiếc đèn l*иg ánh vàng ấm áp đang càng lúc càng tiến lại gần.
Người đàn ông đeo kính vốn là kiểu người bình thường xem livestream cũng bị mấy con quỷ nhỏ dọa cho sợ chết khϊếp, nay lại là một tân thủ ba không, không có đạo cụ, không có gan, chỉ có thể co rúm ở phía sau đám đông.
Ông ta căng thẳng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, mắt nhìn ánh sáng mờ mịt từ chiếc đèn l*иg sắp xuyên qua lớp sương mù dày đặc, đôi chân ông ta run lên không thể kiểm soát được. May mà hai vị cao thủ kia vẫn giữ được bình tĩnh, mang lại cho ông ta nhiều dũng khí hơn.
Chỉ là một con quỷ nhỏ ăn thịt người, có các đại thần trấn thủ ở đây, chẳng đáng sợ chút nào.
Trong phòng livestream, phần lớn khán giả cũng có suy nghĩ giống ông ta, bám lấy niềm tin “cao thủ không sợ, mình cũng không sợ,” và điên cuồng spam bình luận để tự trấn an.
【 cái quần què gì vậy, còn chưa bắt đầu nhiệm vụ chính mà đã gặp quái vật rồi sao?】
【Dù sao đây cũng là một phó bản cấp C, nguy hiểm một chút cũng là bình thường mà.】
【Thế thì người chơi mới làm sao bây giờ, nếu không gặp được đồng đội đáng tin, chẳng phải chỉ có nước thành bữa ăn ngon cho quái vật sao?】
...
Cùng với các bình luận đang tràn ngập, khung cảnh trong livestream chuyển đổi, nhắm vào bóng người cao ráo đang chậm rãi bước ra từ sâu trong màn sương mù dày đặc.
Cho đến khi máy quay quay rõ toàn cảnh của con quỷ ăn thịt, tất cả mọi người mới giật mình kinh ngạc—rõ ràng đó là một chàng trai trẻ trông chỉ tầm ngoài hai mươi! Dáng người cao ráo, khí chất nổi bật đến mức khiến người ta khó mà rời mắt.
Những đốt ngón tay trắng bệch của anh ta hơi cong, cầm một chiếc đèn l*иg với lớp vỏ tinh xảo, ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn xua tan phần nào màn sương trắng. Khi anh ta hơi ngẩng mặt, dung nhan liền hiện rõ trên màn hình.
【Tôi đệtttttttttt! Có phải vào nhầm kênh rồi không? Sao con quái gì mà đẹp trai thế này, tôi con mẹ nó sẵn sàng vào bản trăm lần luônnnnnnn!】
Trong màn hình, gương mặt của người thanh niên có đường nét sắc sảo, ngũ quan rõ ràng. Đặc biệt nhất là mái tóc dài màu bạc hơi xoăn, buông lơi trên vai, nổi bật một cách khác thường. Không phải thứ màu trắng loang lổ có thể nhuộm được bằng công nghệ hiện đại, mà là một màu trắng thuần tự nhiên, ngay cả chân tóc cũng đồng nhất.
【?! Gương mặt này! Bàn tay này! Mái tóc trắng liền mạch này! Dân cuồng nhan sắc như tôi xin tuyên bố, vị quỷ ăn thịt này chính thức No.1 đầu bảng "Quái Vật Đẹp Nhất"]
【?? Bảng xếp hạng nào đây?】
【Câm nín, điên hết rồi à, tam quan của mấy người chạy theo ngũ quan hết rồi sao? Đây là con mẹ nó là quỷ đấy, mấy đứa spam bình luận ngu ngốc sau này vào phó bản hết đi, vào đó nhét kẽ răng cho quỷ đi!】
【Đừng nói nữa, tôi nguyện ý! Dù quỷ quái có độc ác, nhưng thật sự rất đẹp...】
【...】
Phòng livestream nhanh chóng biến thành bữa tiệc của dân mê sắc đẹp, khiến những khán giả cẩn trọng chỉ biết im lặng bất lực.
Lúc này, con quỷ xinh đẹp trong màn hình đã dừng bước trước mặt các người chơi.
Lôi Tục Nhạc và Phúc Nguyên Thần đồng loạt rút ra đạo cụ phòng thân, mỗi người cầm một con dao găm, vào tư thế phòng thủ.
Phúc Nguyên Thần vốn là bịa chuyện giờ lại bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã dính phải buff "nói gì ra cái đó" hay không. Nếu không, sao mọi thứ lại trùng hợp đến vậy.
“Không có thông báo quái xuất hiện.” Lôi Tục Lạc nhỏ giọng nói.
Phúc Nguyên Thần cũng khó hiểu. Theo lý thuyết, khi gặp phải quỷ quái, hệ thống chắc chắn sẽ phát thông báo, nhưng giờ lại im lặng như tờ.
Chẳng lẽ đây là NPC?
Hắn lập tức thu dao găm lại, thử thăm dò bằng giọng cẩn trọng, hướng về người tóc bạc mà hỏi: “Người anh em này, anh từ đâu đến vậy?”
Chàng thanh niên tóc bạc cầm chiếc đèn l*иg, nghe thấy vậy liền quay đầu lại, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng quét qua quét mắt nhìn hắn một cái.
Phúc Nguyên Thần sững người, bọn họ vừa bước vào phó bản, tinh thần không khỏi căng thẳng, giờ lại đột ngột bị một đôi mắt quái dị nhìn chằm chằm, lập tức cảnh giác trở lại.
“Anh…”
Không trách được phản ứng của hắn lớn như vậy, bởi con mắt của chàng thanh niên tóc bạc quả thật rất kỳ lạ. Đồng tử hoàn toàn mờ ảo, giống hệt lớp sương mù xung quanh, nhìn kỹ còn thấy mơ hồ có dấu hiệu của hai đồng tử, tóm lại không giống người bình thường.
Nhưng anh ta chỉ liếc Phúc Nguyên Thần một cái, sau đó cực kỳ ghét bỏ quay đầu đi.
Phúc Nguyên Thần lập tức cảm thấy ánh mắt đó của anh ta chứa đầy ý tứ nhìn một tên ngu ngốc.
...
Lôi Tục Lạc thì như đang suy tính điều gì đó, cậu ta cũng nghĩ giống Phúc Nguyên Thần, nhiệm vụ chính chưa làm, quái cũng chưa gặp, giờ tự nhiên xuất hiện một thanh niên kỳ quặc với tóc bạc bị bạch tạng và đôi mắt như bị bệnh đυ.c thủy tinh thể, khả năng cao là NPC.
Hơn nữa, cả nhóm họ giống như vừa chạy trốn ba mươi km, toàn thân lấm lem không ra hình dạng, chỉ riêng người tóc bạc này là quần áo ngăn nắp, phụ kiện đầy đủ, lại còn toát lên nét quý tộc cổ điển. Kết hợp với bối cảnh phó bản, rất có thể anh ta là một thương gia giàu có hay nhân vật quyền quý nào đó.
Lôi Tục Lạc nhìn Phúc Nguyên Thần với vẻ chán ngán, ý như muốn nói, trong phó bản phân tầng giai cấp rõ ràng thế này mà lại đi gọi người ta là người anh em, người ta mà phản ứng lại mới là lạ.
Phúc Nguyên Thần tự dưng ôm được hai phần ghét bỏ: ...?
Lôi Tục Lạc nhanh chóng xua tan vẻ ủ dột trên mặt, chuyển ngay sang gương mặt dịu dàng kiểu cậu em nhà bên, trông giống một cậu thiếu niên ngoan ngoãn phiền muộn cho dù ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà xót thương.
Cậu ta lặng lẽ cất dao, tiến đến gần chàng thanh niên tóc bạc, nói với vẻ lễ phép: “Anh trai ơi, nhóm bọn em bị lạc mất phương hướng trong sương mù, lòng vòng mãi không ra được, vừa mệt vừa đói, anh biết cách nào để ra ngoài không ạ?"
“Không biết.”