Thấy học sinh mới đã bước vào lớp, Tô Miểu đứng thẳng người, trong đầu nhanh chóng trả lời hệ thống đang sắp phát cáu:
"Tôi biết rồi, tôi là pháo hôi ác độc, không thể phá nhân thiết, cố ý phá hoại cốt truyện sẽ bị thế giới xử lý."
"Hiểu mà, hiểu cả rồi."
"Giờ tôi làm nhiệm vụ đây, cậu im miệng đi."
Hệ thống pháo hôi: … Càng tức hơn thì phải làm sao?
Trong nhóm học sinh mới, những người có vẻ bối rối chính là học sinh được đặc cách tuyển sinh.
Bọn họ thường được gọi bằng một danh xưng chung: học sinh nghèo.
Dù là những học sinh có thành tích xuất sắc mới được trường Hách Đức tuyển thẳng, nhưng đại học hàng đầu tinh cầu Tinh Châu cũng không thể hấp dẫn bằng Hách Đức.
Ngày đầu nhập học, khung cảnh tráng lệ của ngôi trường đã khiến những học sinh này rụt rè.
Chưa kể đến hàng loạt siêu xe đỗ trước cổng trường, những thứ họ thậm chí không dám chạm vào.
Tô Miểu ngay lập tức nhận ra nhân vật thụ chính. Quả thực cậu ta trông giống như một nhành cỏ dại.
Khác với những học sinh nghèo nhút nhát khác, lúc này Hạ Mạt lại tò mò quan sát ngôi trường mơ ước.
Tuy nhiên, các học sinh khác trong trường chỉ bàn tán về thương hiệu nổi tiếng, hàng hiệu xa xỉ, siêu xe đắt tiền, hoặc những thứ họ hoàn toàn không hiểu.
Cảm giác này hoàn toàn khác biệt với ngôi trường cũ và cuộc sống của họ.
Vẻ đẹp tỏa sáng của Tô Miểu nổi bật trong lớp học, nhất là khi cậu ngồi trên bàn, xung quanh là một đám con trai đang cười nói.
Hạ Mạt vô thức muốn tiến lại gần, nhưng khi nghe bọn họ bàn về các thương hiệu xa xỉ mới ra mắt, cậu lại ngập ngừng dừng bước.
Tô Miểu nhận thấy ánh nhìn của Hạ Mạt, liền quay đi với vẻ khinh thường.
Giọng nói dễ nghe của cậu không lớn không nhỏ, vừa đủ để lọt vào tai Hạ Mạt:
"Học sinh nghèo đang nhìn gì vậy? Sợ cái vòng tay vừa mua của tôi bị cậu nhìn cho mất giá hay sao?"
Đám bạn bên cạnh bật cười lớn, ánh mắt đầy ác ý thi thoảng liếc về phía nhóm học sinh nghèo.
Cao Cú bật cười ha hả, không ngừng hùa theo Tô Miểu:
"Cậu nhớ giữ kỹ đi, cái vòng tay đó chắc có thể mua được một căn nhà của cậu ta đấy!"
Vòng tay mà Tô Miểu vừa đưa cho nhóm bạn chuyền tay nhau, giờ đã rơi vào tay Hạ Mạt.
Không chịu nổi nữa, Hạ Mạt lớn tiếng phản bác:
"Các cậu đang nói chúng tôi ăn trộm sao? Tôi nói cho các cậu biết, bọn tôi tuy nghèo nhưng cũng có lòng tự trọng!"
"Bị các cậu vu oan như vậy, dù không học ở đây, tôi cũng phải chứng minh sự trong sạch của mình!"
"Không phải cứ có tiền là giỏi! Tôi muốn nói cho các cậu biết rằng tất cả mọi người đều bình đẳng!"
Những học sinh khác: ? Chúng tôi vẫn muốn học ở đây mà!