Trò Chơi Vạn Giới

Chương 2: Phế vật

“Chỉ có một cây sống được thôi ư? Không ngờ chỉ thay đổi điều kiện sinh trưởng mà chúng lại chết gần hết. Năng lực sinh tồn kém như vậy bảo sao gần như tuyệt chủng.”

Xung quanh cậu lúc này toàn những xác những cây sen héo tàn giống như bị hút khô vậy. Chúng rủ xuống phía dưới, cảm giác như chúng không muốn sống nữa vậy. Khi anh nhìn sang, chúng đồng thời quay sang như thể đang nhìn một sinh mệnh đáng thương. Do cuộc sống này không đáng sống hay đó cuộc đời bất công?

“Hiện tại vẫn cần quan sát thêm, nếu như nó có thể trở thành liên vương hay liên hoàng thì ta sẽ có một trợ thủ đắc lực, lúc đó sẽ không ai dám xem thường Dược Thiên ta.”

Lúc này, anh cảm giác bản thân mệt mỏi và có vẻ đang dần chết đi, cánh hoa nhạt dần, lá cũng dần héo úa, mắt anh dần tối sầm lại.

Dược Thiên thấy vậy thì hoảng hốt.

“Sao đột nhiên lại trở nên như vậy, nó vốn phải xanh tươi sao lại trở nên héo úa?”

Không lẽ do ta không cùng cấp đủ máu cho nó ư? Nhưng ta đã làm đúng theo cuốn sách đó cơ mà, tại sao nó lại bị như vậy?”

Dược Thiên lúc này sợ hãi nói:”Người đừng có chết, ngươi mà có chuyện gì ta sống sao được?”

Dược Thiên lúc này nhớ lại lúc trước, khi hắn còn ở trong gia tộc.

“Hừ, cha ngươi Dược Thần vốn là thiên tài luyện đan sư ngũ phẩm ở tuổi 20 tộc ta, vậy mà ngươi đã 25 tuổi rồi mà vẫn chỉ là luyện đan sư nhị phẩm thôi ư!”Dược Ngao nói.

Từ lúc cha mất tích, ta luôn phải chịu cảnh bị khinh thường, đối xử không phải của một thiếu gia mà là của một kẻ bị bỏ rơi. Anh đã bị gia tộc bỏ rơi. Vì sao?

“Những năm này ngươi đã tiêu tốn của gia tộc ta bao nhiêu tài nguyên rồi? Ngươi vốn chẳng có thiên phú luyện đan nhưng lại nhận nhiều hơn mọi người 3 phần tài nguyên!”Dược Trần nói.

“Đúng vậy đó, số tài nguyên để cho Dược Hoàng sư huynh thì sẽ có ích hơn là cho một kẻ phế vật như ngươi.”Dược Phàm nói.

“Hừ, chúng ta thành viên cấp cao của dược tộc, sao lại có thể làm một công việc hạ đẳng như đi trồng linh dược được chứ. Đã đi trồng linh dược thì thôi đi, ngươi còn làm chết hết các cây dược liệu quý giá của gái tộc nữa.”Dược Ngao nói.

Chỉ vì anh trồng dược liệu thôi ư? Hay sao?

“Không chỉ vậy đâu thưa trưởng lão, ba ngày trước ta vô tình đi đến vườn linh dược của Dược Thiên. Lúc đó, ta thấy nơi đó toàn những cây thanh liên quý giá bị khô héo hết cả.”Một tạp dịch nói.

Thanh liên chết? Sao nó lại chết?

“Ngươi vừa nói gì?!!!!”

“Chúng bị héo hết ư?!!!”

“Rõ ràng lúc đó chúng vẫn phát triển tốt mà!”

“Ngươi, chính là ngươi đã phá hoại thành quả nghiên cứu của ta!!!!”

Tên tạp dịch đó sợ hãi, run rẩy trốn ra sau Dược Ngao mà nói rằng:”Ta không làm gì cả, khi đó chúng đã khô héo hết rồi, ta chỉ tình cờ đi qua chứ không động chạm gì cả.”

Dược Thiên lao đến mà thét lên:”Chắc chắn vì các ngươi ghen tị với khả năng đột biến dược liệu của ta, chắc chắn do ngươi thì chúng mới trở nên như vậy!!!”

Dược Ngao tung một chưởng vào ngực Dược Thiên khiến hắn bay đi, đập vào vách tường. Hắn nói:”Ngươi dám động thủ ngay trước mặt ta ư? Trong mắt ngươi có còn vị thúc phụ này hay không?”

“Ta xin tuyên bố, Ta-Dược Ngao sẽ TRỤC XUẤT Dược Thiên khỏi gia tộc! Ai có ý kiến gì về việc này không?”

“Cút đi cho khuất mắt ta. Dược tộc chúng ta không cần một kẻ phế vật chỉ biết nuôi trồng linh dược như ngươi.”

Đồng tộc? Tình cảm? Mọi thứ có là gì trước…