Tôi Không Muốn Làm Người Vạn Người Ghét

Chương 12

Miệng thì nói xin lỗi, nhưng đáy mắt hắn lại tràn đầy vẻ chế nhạo, ác ý không hề che giấu, chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi Trình Thuyết Ninh mà nói tôi cố ý đến chọc tức cậu đấy.

Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân người đi qua lại ngoài cửa vọng vào. Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt nặng nề, khiến người ta không thở nổi.

Trình Thuyết Ninh còn chưa lên tiếng, Hàn Thiêm đã tức tối nắm lấy cánh tay Trình Mạnh, muốn kéo hắn ra ngoài. Lực trên cánh tay quá mạnh, Trình Mạnh giãy dụa một chút không thoát ra được, đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Hàn Thiêm liền nhếch mép cười, rồi đẩy mạnh Hàn Thiêm ra, phủi lại quần áo hơi nhăn của mình.

Hắn rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bắt chéo chân, tay chống cằm nhìn Trình Thuyết Ninh, chậm rãi lên tiếng: "Sao không nói nữa thế em trai? Có câu nào của anh chọc trúng tim đen của em à? Ngại quá nhỉ, em biết đấy, anh đây bình thường ít nói, không biết ăn nói lắm đâu."

"Không biết ăn nói thì đừng nói, không ai muốn nghe anh nói." Trình Thuyết Ninh đặt bát cháo trên tay xuống bàn, cậu đã quá quen với cái giọng điệu âm dương quái khí này của Trình Mạnh, biết thái độ nào có thể chọc tức hắn nhất, liền cười nhạt phản kích.

"Cúc trắng hợp với anh hơn đấy, tặng tôi không bằng tặng chính mình, một bông thì ít quá, có thể đi mua thêm mấy bông nữa. Anh yên tâm, tôi đã nhớ là anh thích cúc trắng rồi, lần sau dự tang lễ của anh sẽ mang nhiều đến cho anh."

Từ khi có ký ức, Trình Mạnh đã rất ghét cậu. Lúc nhỏ Trình Thuyết Ninh không hiểu thế nào là ghét, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau Trình Mạnh gọi "anh ơi", muốn chơi cùng hắn. Lần nào cũng bị Trình Mạnh đẩy ra mắng chửi thậm tệ, trong lời mắng còn xen lẫn đủ loại câu chữ mong cậu chết sớm đi.

Sau khi hiểu ra Trình Mạnh thật sự ghét mình, Trình Thuyết Ninh không còn tiếp xúc với Trình Mạnh nữa. Ngược lại Trình Mạnh lại trở nên khác thường, hễ nắm bắt được cơ hội nào đáng để chế nhạo cậu là lại bắt đầu giở giọng âm dương quái khí.

Đến tận bây giờ Trình Thuyết Ninh vẫn không hiểu, "ác ý" mà Trình Mạnh dành cho cậu rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

Nụ cười trên mặt Trình Mạnh hơi cứng lại, không ngờ Trình Thuyết Ninh lại nói ra những lời như vậy. Hắn đưa tay vuốt ngược tóc mái ra sau, dùng hành động đó để che giấu cơn giận sắp không kiềm chế nổi, bật cười khe khẽ: "Xem ra em trai không thích bông hoa anh tặng nhỉ. Vậy bông trên áo anh thì sao? Em trai có thích không?"

Trình Thuyết Ninh không nhìn hắn, cầm lấy cuốn sách đặt trên bàn mở ra, mỉm cười khen ngợi: "Rất hợp với anh, mắt nhìn không tệ."

Trình Mạnh còn định nói gì đó, Hàn Thiêm đã mất kiên nhẫn quát lên: "Có thôi đi không? Ninh Ninh cần nghỉ ngơi, cút ra ngoài cho tôi." Trình Mạnh liếc Hàn Thiêm một cái, lại thật sự đứng dậy: "Vậy tôi không làm phiền nữa. Em trai nhớ nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng cho lành vết thương trên đầu nhé."

Lời này nghe cực kỳ quái dị, Trình Thuyết Ninh nhìn về phía Trình Mạnh, đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười giả tạo của hắn. ‘Thật đáng tiếc, chỉ bị thương ở trán thôi à, sao mày không bị người ta đâm chết luôn đi nhỉ. Xem ra mình vẫn cần phải cố gắng hơn nữa, lần sau phải nỗ lực khiến mày không xuống giường nổi mới được.’

Giọng nói âm u lạnh lẽo đó khiến đồng tử Trình Thuyết Ninh khẽ co lại, cậu siết chặt cuốn sách trong tay. Trước đó cậu còn đang kỳ lạ: hành lang rạp chiếu phim rộng rãi như vậy, sao lại có người đâm sầm vào làm cậu ngã được. Bây giờ thì hiểu rồi, người đó hoàn toàn là do Trình Mạnh tìm tới, cố ý đâm cậu.

"Còn không mau cút đi." Thấy Trình Mạnh còn chưa rời khỏi, Hàn Thiêm giận không kiềm được nhấc ghế lên định nện vào đầu hắn. Trình Mạnh quay người lại, không hề có phản ứng gì với việc đó: "Vậy anh đi nhé, em trai."

"Đứng lại." Trình Thuyết Ninh gấp sách lại, mặt không biểu cảm liếc qua Hàn Thiêm đang dừng động tác, "Mang đồ của anh đi." Bước chân Trình Mạnh khựng lại, hắn quay đầu cười nói, "Đồ gì cơ..."

Khi nhìn thấy thiếu niên ngồi trên giường mặt đầy vẻ lạnh lùng, Trình Mạnh nhướng mày, cực kỳ ngạc nhiên: "Em trai giận rồi sao?" Trước kia hắn có chế nhạo Trình Thuyết Ninh thế nào cũng chưa từng thấy cậu lạnh lùng như vậy. Dù sao ai cũng biết cậu tính tình mềm mỏng, không dễ dàng tỏ thái độ không tốt với người khác. Xem ra lần này thật sự bị hắn chọc giận rồi.

Trình Thuyết Ninh không để ý đến hắn, khẽ cúi mắt nhìn bông hoa bị dẫm nát trên sàn. Không ai có thể nhìn thấy được vẻ mặt của cậu lúc này.

Hàn Thiêm giơ ghế sắp mỏi cả tay, ném xuống đất, liếc Trình Thuyết Ninh một cái, mất kiên nhẫn thúc giục: "Mày điếc à? Còn không mau nhặt hoa của mày lên rồi biến khỏi đây?"

Trình Mạnh ngồi xổm xuống, nhặt bông hoa dưới đất lên, vừa đứng dậy chuẩn bị đi thì nghe thấy thiếu niên nói giọng nhàn nhạt: "Anh mang đến, không nhặt cho sạch sẽ à?"