Trị Liệu Sư Duy Nhất Của Tinh Tế

Chương 114

Cảm ơn bạn Song An đã đề cử truyện

---

Thiến Thiến gật đầu: “Điều đó tôi hiểu, tôi chỉ muốn thử thêm một lần nữa thôi.”

Cô cắn môi dưới, đôi mắt nai xinh đẹp dần trở nên ngấn nước.

Thiến Thiến hít sâu, chớp mắt, cố gắng không để nước mắt rơi: “Đây sẽ là lần cuối cùng. Nếu thất bại cũng không sao cả. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc mất anh trai từ rất lâu rồi.”

“Nếu không phải vì tôi quá bướng bỉnh, quá ích kỷ, cứ mãi yêu cầu anh phải sống tiếp, thì anh ấy cũng sẽ không chịu đựng đau khổ lâu như vậy.”

“Tôi biết rõ anh trai luôn khao khát cái chết. Từng phút, từng giây sống trên đời đều là sự tra tấn đối với anh. Nhưng tôi vẫn yêu cầu anh sống tiếp.”

Khi nói, cô cố gắng giữ hơi thở ổn định, nén chặt nỗi đau.

“Nếu không có tôi, anh ấy có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn, việc đưa ra lựa chọn cũng dễ dàng hơn.”

Khi còn ở trung tâm nuôi dưỡng, Thiến Thiến từng rất yếu ớt, cô thường bị bắt nạt trong nhóm S cấp mà không dám phản kháng, chỉ biết khóc. Lúc đó, Lục Huyền luôn bảo vệ cô.

Cho đến khi vào trường quân đội và qua giai đoạn phát triển, Thiến Thiến mới dần xây dựng được quyền uy của mình, trở thành con người mạnh mẽ như bây giờ.

Theo thời gian, vị trí giữa hai anh em như được đảo ngược.

Tính cách của Thiến Thiến mạnh mẽ hơn Lục Huyền rất nhiều, cô không còn là đứa trẻ chỉ biết khóc lóc nữa, và cũng không cần anh trai che chở.

Có lẽ vì nhận ra điều này, Lục Huyền mới hoàn toàn buông lỏng.

Khi xác định em gái không còn cần mình nữa, anh cuối cùng cũng có thể dừng lại để thở. Nhưng sau đó, anh cũng mất đi mục tiêu sống, hoặc nói cách khác, mất đi sự ràng buộc giúp anh chịu đựng mọi đau khổ để tiếp tục sống.

Cuối cùng, Thiến Thiến không thể kìm nén nữa, những giọt nước mắt lớn lăn dài từ đôi mắt xinh đẹp.

Đến giờ, cô vẫn không chắc rằng việc yêu cầu anh trai tiếp tục sống có phải là đúng hay không. Cô tận mắt chứng kiến tất cả sự giằng xé và đau khổ của anh.

Cố Ngọc đặt tay lên đầu gối, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Điều đó không phải là ích kỷ.”

Cậu đưa cho Thiến Thiến một chiếc khăn tay. Khi cô nhận lấy, cậu còn xoa nhẹ đầu cô, như một cách an ủi.

Giọng nói của Cố Ngọc không lớn, nhưng mang theo sự chắc chắn khiến người khác không thể không tin tưởng:

“Cô chỉ hy vọng anh ấy sống tiếp. Điều này không hề sai.”

Từ khi được xác định là S cấp, dường như cả cuộc đời sau đó của họ đã được định đoạt. Họ có thể làm gì, không được làm gì, tất cả đều được quy định. Cuộc đời cứ thế mà diễn ra theo từng bước, có thể nhìn thấy kết cục từ rất sớm.

Và điều đáng buồn là những kết cục có thể dự đoán ấy chỉ quanh quẩn vài loại.

Trong cuộc đời ấy, gần như không tồn tại bất kỳ bất ngờ nào.

Từ khi sinh ra cho đến lúc chết, cả cuộc đời, dù dài hay ngắn, mỗi lựa chọn đều không nằm trong tay chính họ.

Số phận như vậy nghe qua thật sự quá đỗi bi thương.

Cố Ngọc có thể đồng cảm với nỗi đau này.

Cậu hiểu được bất kỳ ai trong nhóm người này, nhưng sự hiểu biết không đồng nghĩa với việc cậu có thể thay đổi ý chí của đối phương.

Dẫu vậy, Cố Ngọc vẫn hứa với Thiến Thiến: “Tôi đồng ý với cô, sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.”

“Dù là hôm nay hay ngày mai, tôi đều rảnh, bất cứ lúc nào cô cũng có thể đến tìm tôi.”

"Bây giờ được không?" Thiến Thiến công chúa nhìn cậu đầy mong đợi, dè dặt đưa ra yêu cầu: "Tôi có thể gọi anh trai tôi đến ngay bây giờ không?"

Cố Ngọc khẽ mỉm cười: "Tất nhiên là được."

Đôi mắt của Thiến Thiến sáng lên, giọng nói cũng đầy phấn khởi: "Vậy tôi sẽ đi gọi anh ấy ngay!"

Vừa nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài đầy vui vẻ, hai bím tóc tung tăng phía sau lưng.

Cố Ngọc nhìn theo bóng dáng của cô cho đến khi hoàn toàn khuất ở góc hành lang, sau đó mới bước vào phòng quân y.