Trị Liệu Sư Duy Nhất Của Tinh Tế

Chương 112

Cảm ơn bạn Limie :)) đã đề cử truyện

---

Trận đấu biểu diễn cuối cùng sắp kết thúc, bầu không khí trên sân vô cùng sôi động, gần như tất cả mọi người đều đứng dậy, đặc biệt là các học viên quân đội đứng gần sân, họ đã tập trung lại bên cạnh sân.

Cố Ngọc không đi theo đám đông, vẫn đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu xem xét lịch trình của mình.

Tại Trường Quân đội số Ba, Thiến Thiến công chúa liên tục nhìn về phía khu vực của Trường Quân đội Đế quốc, dường như đang tìm ai đó. Khuôn mặt cô vốn ít biểu lộ cảm xúc nay lại lộ vẻ sốt ruột. Cô không cao lắm, bị đám đông che khuất nên đành đứng dậy khỏi ghế, kiễng chân, rướn cổ lên để nhìn.

Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy người mà mình mong đợi từ lâu. Thiến Thiến dừng mắt trên gương mặt nghiêng thanh tú của Cố Ngọc một lúc, chớp mắt rồi nhỏ giọng nhận xét: “Đúng là trông rất đẹp trai.”

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt, Cố Ngọc bất chợt quay đầu lại, ánh mắt chạm ngay với Thiến Thiến, cậu mỉm cười với cô.

Thiến Thiến sững sờ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không biết nên làm gì.

Cuối cùng, cô bị anh trai mình, Lục Huyền, ấn đầu xuống. Lục Huyền ho khẽ, nhắc nhở: “Đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy, rất bất lịch sự.”

Thiến Thiến ngẩng đầu chỉnh lại chiếc kẹp tóc hình gạc nai, ngồi xuống ghế, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Lục Huyền khẽ gật đầu với Cố Ngọc, mỉm cười xin lỗi. Sau đó, anh cúi xuống dạy bảo Thiến Thiến: “Lần sau nhớ chào hỏi người ta trước.”

“Vâng, em nhớ rồi.” Thiến Thiến nhận sai rất nhanh, mím môi rồi nhỏ giọng nói: “Trên diễn đàn đều nói anh ấy là bác sĩ tốt nhất của Trường Quân đội Đế quốc. Lát nữa em sẽ giúp anh hỏi thăm.”

Lục Huyền nhẹ nhàng vỗ đầu cô như để an ủi và từ chối đề nghị: “Không cần đâu.”

“Vả lại, anh nhớ lịch làm việc của Cố Ngọc trên hệ thống đặt lịch vốn đã rất ít, lịch hẹn của cậu ấy đã kín mãi tận sau này, khi đó chắc giải đấu cũng kết thúc rồi.”

Hầu hết đều do học viên Trường Quân đội số Một đặt lịch. Họ là những người đến đầu tiên, bác sĩ của Trường Quân đội Đế quốc sẽ ưu tiên phục vụ học viên của trường, sau đó mới đến các trường khác. Vì vậy, chỉ một số ít suất đặt lịch được dành cho học viên trường ngoài.

Thiến Thiến kiên quyết: “Nhưng anh không thể chờ thêm được nữa.”

Cô rất hiếm khi nói nhiều như vậy, rõ ràng đang rất lo lắng: “Lịch làm việc của anh ấy trên hệ thống vốn đã ít, chúng ta có thể hỏi riêng thử xem. Chắc chắn vẫn có cơ hội, thử một lần còn hơn không.”

Lục Huyền khẽ thở dài, trong đôi mắt đẹp đẽ của anh ánh lên nỗi ưu tư và mệt mỏi. “Thiến Thiến, anh không nghĩ một bác sĩ trường có thể làm giảm giá trị tràn ngập tinh thể của anh đâu.”

Các thành viên khác của Trường Quân đội số Ba cũng lên tiếng khuyên nhủ Lục Huyền: “Vẫn nên thử xem sao, hỏi xem bác sĩ đó có thể sắp xếp thêm một buổi kiểm tra tâm lý hay không.”

Một nữ sinh có làn da ngăm đen vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, cô chống tay lên hông, trông thật thoải mái.

Cô vỗ mạnh vào vai Lục Huyền, giả vờ làm mặt dữ:

“Đừng nói những lời bi quan nữa! Quan hệ giữa Trường Quân đội số Ba chúng ta và Trường Quân đội Đế quốc vẫn tốt đẹp như vậy. Dù bác sĩ đó không đồng ý, cùng lắm thì để cấp trên can thiệp, chắc chắn sẽ sắp xếp được thời gian thôi.”

“Với lại, đừng bảo bác sĩ không có tác dụng. Không thử sao biết được? Nghe nói Nghiêm Sách cũng nhờ đánh giá tâm lý của cậu ấy mà mới ổn định được.”

Lục Huyền sờ vai mình, bất đắc dĩ thở dài. Anh không trực tiếp từ chối đề nghị của đồng đội, chỉ nói: “Làm phiền người ta quá.”

“Thôi bỏ đi.” Giọng anh không lớn, dịu dàng, nhưng lại mang nặng sự mệt mỏi và u ám, như thể không còn chút sinh khí nào. Anh tiếp lời: “Tha thứ cho anh, Thiến Thiến. Anh đã cố gắng ngần ấy năm rồi.”

“Từ bỏ có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất.”