Cảm ơn bạn Limie :)) đã đề cử truyện
---
Hai người ra đòn đều nhắm vào những điểm trí mạng.
"Hai người này làm thế nào mà sống sót qua được thời gian ở trường quân đội số hai vậy? Quá sức tưởng tượng! Ban đầu đến xem chỉ để vui, ai ngờ lại thành ra cặp này mâu thuẫn trong trận biểu diễn."
"Nội chiến trực tuyến."
……
Levinson nhìn hai người giao đấu, trầm ngâm:
"Hai "song vương" của trường quân đội số hai có vẻ quan hệ không tốt lắm."
Cố Ngọc nghe vậy bật cười nhẹ, ánh mắt cong cong, nói:
"Tôi thì thấy, quan hệ của họ khá tốt đấy chứ."
Levinson không tin lắm, với vẻ mặt khó hiểu, hắn nghiêng đầu nhìn hai người kia đang ra chiêu không chút nương tay, chiêu nào cũng chí mạng, cảm thấy khó mà hiểu nổi.
Cố Ngọc đứng bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ đầu hắn:
"Quan hệ tốt hay xấu đôi khi không thể nhìn từ bề ngoài đâu. Con người là một sinh vật rất phức tạp, cách họ thể hiện cảm xúc cũng đa dạng. Người luôn cười với anh chưa chắc đã thực sự thân thiện, và những người có vẻ lạnh lùng chưa hẳn thật sự ghét anh."
Levinson khô khốc đáp một tiếng "Ờ". Hắn cảm thấy câu trả lời này hơi qua loa, nên bổ sung:
"Nghe có vẻ không dễ dàng."
Rõ ràng, hắn chẳng hiểu được bao nhiêu, cũng không thật sự nắm được ý nghĩa.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi đưa ra kết luận của mình:
"Vậy nên, tốt nhất vẫn là lời nói đi đôi với hành động."
Hắn tự ngẫm, rồi tranh thủ tự khen bản thân:
"May mà tôi luôn làm đúng như những gì mình nghĩ."
Levinson thực sự rất thẳng thắn, vui buồn đều hiện lên mặt, chẳng bao giờ giấu diếm, dễ dàng để người khác đọc được.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Cố Ngọc, nghiêm túc nói:
"Nếu có một ngày cậu không hiểu được cảm xúc của tôi, cứ hỏi thẳng tôi là được."
"Tôi sẽ nói hết với cậu, không giấu nửa lời."
"Cảm ơn." Cố Ngọc cũng cúi đầu, nhẹ nhàng mỉm cười. Đối mặt với lời hứa chân thành này, cậu cũng nghiêm túc đáp lại:
"Tôi biết Levinson rất giỏi trong việc bày tỏ, nhưng đôi khi cũng phải cân nhắc đến cảm nhận của người khác. Nếu là cảm xúc tích cực như yêu thích thì đương nhiên có thể bày tỏ thoải mái, nhưng những cảm xúc khác thì phải suy nghĩ kỹ trước khi thể hiện."
"Quá thẳng thắn hoặc quá kín đáo đều không tốt."
"Tôi sẽ không có cảm xúc tiêu cực với cậu." Levinson bắt được điểm mà hắn quan tâm, phản ứng lại một cách vô thức, gần như không chút do dự.
Sau đó, hắn mỉm cười rạng rỡ với Cố Ngọc, an ủi:
"Tôi đảm bảo điều đó, vì vậy cậu cứ yên tâm, có thể hỏi tôi về cảm xúc của mình bất cứ lúc nào."
"Phản hồi của tôi cũng sẽ không thay đổi, dù cậu có hỏi hay không, tôi sẽ cố gắng bày tỏ sự yêu mến của mình đối với cậu."
Cố Ngọc hơi dao động, nhìn vào đôi mắt màu hồng nhạt của Levinson, sau một hồi im lặng mới mở miệng:
"Cảm ơn."
Cậu dừng lại một chút, rồi lại nói thêm một lần nữa:
"Cảm ơn."
Cố Ngọc nghĩ, dù là kiếp trước hay kiếp này, hình như rất ít người nói với cậu rằng họ sẽ luôn dành cho cậu cảm xúc tích cực, hoặc nói cách khác, dù cậu có như thế nào, họ cũng sẽ mãi yêu mến cậu.
Trong những hoàn cảnh bình thường, Cố Ngọc luôn là trụ cột tinh thần của rất nhiều người, cậu đã chữa lành cho rất nhiều người và cũng nhận lại không ít lòng biết ơn, đồng thời, cậu cũng sẽ bình thản tiếp nhận sự oán giận của họ.
Cậu không từ chối bất cứ ai, luôn giữ thái độ khoan dung với các bệnh nhân của mình.
Cố Ngọc nghĩ, có lẽ cậu không hề dành cho Levinson điều gì đặc biệt, cậu chưa bao giờ chữa trị cho hắn về mặt sinh lý, hoặc nói một cách khác, từ khi đến thế giới này, cậu đã trở nên vô dụng.
Trước kia, ý nghĩa tồn tại của Cố Ngọc chính là để chữa lành, nhưng giờ đây, kỹ thuật y tế đã không còn cần đến cậu nữa.
Cậu luôn tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của mình.
Nhưng cho đến bây giờ, Cố Ngọc vẫn không chắc chắn mình đã tìm thấy được ý nghĩa ấy. Cậu chỉ có thể thử dò dẫm đi tiếp, thử làm bác sĩ trường học, thử cứu vớt một người từ góc độ tinh thần.