Cảm ơn bạn Ta chỉ đi gang rồi bị té hố thôi. Thật đó nha!!" đã để cử truyện
----------
Vì giải đấu, phần lớn học viên trong trường đều giảm bớt số lượng tiết học, ngoại trừ các học viên cấp S và một số học viên thuộc hệ Chỉ huy cùng hệ Y tế tham gia thi đấu đồng đội. Những học viên còn lại gần như được nghỉ.
Do đó, lịch học của Cố Ngọc gần như trống, và cậu đã xin nghỉ tập luyện ở hệ Y tế. Trọng tâm hoạt động chính vẫn là tại phòng y tế.
Trong suốt quá trình giải đấu, có lẽ công việc nặng nề nhất sẽ tập trung ở đây.
Bác sĩ Lý thậm chí đã chuẩn bị sẵn các loại thuốc giúp tỉnh táo, chất đầy một góc bàn làm việc như một ngọn núi nhỏ.
“Đã có tin tức về trường quân số số một rồi.” Kaiya ngả người trên ghế thở dài, chạm tay vào màn hình, và màn hình công cộng trong phòng y tế hiện lên một hình ảnh.
Đó là buổi phát sóng trực tiếp về trường quân sự số một. Người đầu tiên xuất hiện là chỉ huy trưởng của họ – Ngô Cửu Biện. Anh ta bước xuống xe, đầu tiên liếc nhìn đám đông ở hai bên, sau đó chạm hai ngón tay lên trán, chào một cách nghiêm trang.
Động tác chào của anh ta rất mượt mà, mang theo phong thái ung dung và tao nhã. Nụ cười trên gương mặt anh ta nhẹ nhàng, thoải mái.
Một cử chỉ đơn giản như vậy đã khiến đám đông xung quanh reo hò và la hét cuồng nhiệt.
Ngô Cửu Biện có nét mặt thanh tú, đuôi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Tuy nhiên, điều này không làm anh ta trông yếu đuối mà ngược lại, chiếc quân phục màu xanh đậm làm nổi bật vẻ lịch lãm của anh ta.
Anh ta dường như nhận ra camera đang lơ lửng trên không, sau khi chào xong, lại ngẩng lên, mỉm cười nhẹ với camera.
Camera lập tức zoom cận cảnh, khiến gương mặt đẹp đẽ chiếm gần trọn màn hình. Vẻ đẹp tinh xảo của anh ta càng được nhấn mạnh, tựa như một tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ của nghệ sĩ tài ba.
Kaiya vẫn chưa kịp tắt chức năng bình luận trực tiếp, vì vậy màn hình lập tức bị bao phủ bởi hàng loạt dòng chữ chen chúc.
Bác sĩ Lý bật cười, “Thằng nhóc này đúng là nắm bắt tâm lý fan trên mạng quá chuẩn.”
Kaiya vừa tắt bình luận vừa bực dọc, “Mấy người trường quân sự số một ai cũng thích làm màu thế này. Không chỉ có chỉ huy, học viên cấp S cũng y chang, chả khác gì lũ công đực.”
Với lịch sử lâu đời nhất trong các trường quân đội, trường quân sự số một rất chú trọng đến những thứ gọi là truyền thống, quy tắc và lễ nghi.
Chỉ cần nhìn vào quân phục của họ là biết.
Quân phục của họ là phức tạp và hào nhoáng nhất trong bốn trường, với đầy đủ các loại dây xích kim loại và huy hiệu. Ngay cả lễ phục quân đội cho các buổi tiệc cũng có ba bộ khác nhau, và nghe nói họ còn có trang phục riêng chỉ để trả lời phỏng vấn.
Như nhớ ra điều gì đó, Kaiya đột nhiên quay sang Cố Ngọc, mỉm cười đầy ẩn ý, “À, đúng rồi. Không biết cậu có biết không, nhưng anh trai cậu, Cố Cảnh Vân, cũng là cựu học viên trường quân sự số một. Khi cậu ta còn học, chính là chỉ huy trưởng của trường quân sự số một.”
“Nhưng mà hồi đó, Cố Cảnh Vân điệu đà kiểu kín đáo hơn, không phô trương như bây giờ.”
Kaiya trông như vừa thấy thứ gì đó khiến hắn ngán ngẩm, lắc đầu cảm thán, “Phong cách của trường quân sự số một càng ngày càng quá đáng.”
Cố Ngọc trầm ngâm một lúc, tưởng tượng cảnh Cố Cảnh Vân mỉm cười chào đám đông reo hò. Cậu cảm thấy thật khó tin, nhưng cũng có phần hiểu được, “Chuyện này là lần đầu tiên tôi nghe… nhưng nghĩ lại thì cũng không phải không hợp lý.”
Phong cách trường quân sự số một từ trước đến nay luôn mang hơi hướng cổ điển, giống như giới quý tộc bảo thủ, nghiêm ngặt tuân thủ các quy tắc. Nhưng dường như bây giờ họ đang có chút lệch lạc.
Cố Ngọc tiếp tục nhìn màn hình. Lúc này, từ chiếc xe phía sau Ngô Cửu Biện, lần lượt các học viên cấp S khác cũng bước xuống.