Trị Liệu Sư Duy Nhất Của Tinh Tế

Chương 69

Cảm ơn bạn Kat đã đề cử truyện 🫶🏻

----------

Cậu dừng lại một chút, nhìn về phía Cố Niên.

Cố Niên không nói gì. Anh ta bất động, chỉ ngồi đó, im lặng chờ đợi điều gì đó.

Cố Ngọc tiếp tục, với thái độ không cho phép phản bác, nhẹ nhàng đưa ra kết luận: "Anh cảm thấy tội lỗi và đau buồn vì đã gϊếŧ Charles. Đó chính là lý do anh dần mất kiểm soát."

Cố Niên im lặng một lúc, rồi phủ nhận kết luận này: "Không đúng."

Anh ta cười nhạt, ngả người ra lưng ghế: "Chỉ là gϊếŧ một người thôi. Anh không yếu đuối đến mức đó."

Cố Ngọc khẽ thở dài. Đôi mắt hổ phách xinh đẹp của cậu ánh lên chút thương cảm:

"Cảm thấy tội lỗi vì gϊếŧ người không bao giờ, không bao giờ là biểu hiện của sự yếu đuối."

Biểu cảm của Cố Niên trở nên cợt nhả và lãnh đạm: "Nếu em nói đúng, thì lẽ ra anh đã mất kiểm soát ngay sau khi gϊếŧ Charles."

Cố Ngọc hạ mi mắt, giọng cậu không lớn, nhưng đủ để Cố Niên nghe rõ: "Đó là vì anh cần thời gian để chấp nhận sự thật này."

Cố Ngọc hơi nâng cằm, nhẹ nhàng chỉ ra một điểm: "Sau khi gϊếŧ Charles, anh không thực sự cảm nhận được điều gì, đúng không?"

"Cảm giác đó giống như một giấc mơ, không chân thực. Dù anh ấy chết ngay dưới tay mình, dù cảm giác nhớp nháp của máu vẫn còn rất rõ ràng, nhưng để hoàn toàn nhận ra rằng một người thân cận đã rời xa, đó không phải là điều xảy ra ngay lập tức. Nó cần thời gian, có thể vài ngày, cũng có thể vài tháng."

Con người vốn là loài sinh vật phản ứng chậm chạp. Để chấp nhận một sự thật cần thời gian, chứ đừng nói đến việc chấp nhận sự ra đi mãi mãi của người khác.

Cố Ngọc rất hiểu quá trình này. Cậu từng, dưới lời cầu xin của người khác, tự tay kết thúc sinh mệnh của nhiều người. Cậu hiểu rất rõ những biến đổi tâm lý trong chuyện này.

Cố Niên không cười nữa. Anh ta chỉ cúi đầu, thấp giọng nói: "Nhưng anh không buồn vì điều đó. Em cũng nghe rồi, khi gϊếŧ Charles, anh cũng không rơi một giọt nước mắt nào."

Cố Ngọc tiếp lời: "Anh đương nhiên không cảm thấy buồn bã, thậm chí ngay khoảnh khắc gϊếŧ anh ấy, anh cũng không buồn. Nhưng điều đó không có nghĩa là cảm xúc buồn bã ấy không tồn tại."

Nó chỉ lặng lẽ tích lũy từng chút một, cho đến khi đạt đến một mức độ nào đó và bùng nổ trong yên lặng.

"Ngày đầu tiên, anh không có bất kỳ cảm giác gì, vẫn sống như thường lệ, thậm chí có thể nghĩ rằng Charles vẫn còn sống. Đôi khi, khi anh vô thức gọi tên anh ấy, anh mới nhận ra rằng anh ấy đã không còn nữa."

"Ngày thứ hai, ngày thứ ba, và không biết đến ngày thứ bao nhiêu, anh mới thực sự ý thức được rằng anh ấy đã chết hoàn toàn."

Việc nhận ra cái chết của một người không bao giờ là một điều xảy ra ngay lập tức, ngay cả khi người đó chết dưới tay mình.

Cần rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống liên tục nhắc nhở anh về sự thật đó. Những chi tiết này có thể là một món ăn, một chiếc áo, hay chỉ là một tia sáng trăng xuyên qua khung cửa sổ.

Chỉ đến lúc đó, anh mới cảm nhận được sự tồn tại của cái chết, và nỗi đau thường lặng lẽ ập đến vào thời điểm này.

Đây luôn là cách mọi chuyện diễn ra.

Trong suốt cuộc trò chuyện, giọng điệu của Cố Ngọc vẫn rất ôn hòa, âm sắc bình thản. Nhưng điều đó không ngăn cậu, với sự điềm tĩnh và xa cách, từng bước phân tích cảm xúc bị che giấu của Cố Niên.

"Đau khổ vì cái chết của một người không bao giờ là điều đáng xấu hổ."

Cố Ngọc nhẹ nhàng nói: "Nhưng anh không cần phải kìm nén bản thân vì điều đó. Anh có thể làm mọi điều để giải tỏa nỗi đau này: tâm sự, khóc, thậm chí là phá vỡ một thứ gì đó. Những điều này đều được cho phép."

Đôi khi, những dòng chảy dữ dội nhất lại ẩn mình dưới mặt nước yên bình. Càng yên tĩnh trên bề mặt, cảm xúc bên trong càng bị đè nén.

Anh ta không nói ra, những cảm xúc ấy như ngọn lửa thiêu đốt trái tim anh.