Trị Liệu Sư Duy Nhất Của Tinh Tế

Chương 66

Cảm ơn bạn "Ta chỉ đi gang rồi bị té hố thôi. Thật đó nha!!" đã đề cử truyện 🫶🏻

----------

Khi Kaiya đi ngang qua, nghe thấy liền góp lời:

"Những kiểu khác ở dưới tầng hầm, nếu cậu muốn thì có thể tìm."

Cố Ngọc gật đầu với ông: "Cảm ơn thầy."

"Nhưng kiểu dáng không ảnh hưởng đến hiệu năng, chỉ là hình thức bên ngoài khác nhau thôi," Kaiya nhắc nhở. "Tốn thời gian vào chuyện này chẳng đáng đâu."

"Không hẳn là tốn thời gian." Cố Ngọc nhìn hệ thống trước mặt mình, vừa xử lý công việc khác vừa nói: "Dù chức năng giống nhau, nhưng vẫn có người để ý đến hình thức."

Cậu nghĩ một chút rồi đưa ra ví dụ gần đây: "Trước đó Levinson đã phàn nàn rằng các mẫu có thể chọn quá ít."

Bác sĩ Lý nghe vậy rất đồng cảm, giọng điệu như than thở: "Levinson chuyện gì cũng phải đánh giá, từ lúc bước vào phòng y tế đã bắt đầu lải nhải đến khi rời đi, chưa bao giờ yên tĩnh."

Hệ thống phòng y tế hiện lên một thông báo quan trọng.

Cố Ngọc mở lên xem.

Bác sĩ Lý ngạc nhiên: "Hóa ra là tin nhắn từ Giáo sư Trình."

"Trình Thanh Quân?"

Kaiya nhướng mày, vẻ không tin tưởng: “Một người bận rộn như cậu ta làm gì có thời gian đến cái phòng y tế nát này của chúng ta.”

Gần một phần tư các dự án của viện nghiên cứu đều do Trình Thanh Quân chủ đạo. Thời gian rảnh của anh, ngoài lúc trong phòng thí nghiệm, hầu như đều dành cho các cuộc họp hoặc trên đường đến họp.

Cố Ngọc giải đáp thắc mắc của Kaiya một cách ngoan ngoãn: “Giáo sư Trình có thông báo rằng khi Cố Niên đến, ngài ấy cũng sẽ qua đây để thu thập một số dữ liệu.”

“Thế à.” Kaiya đáp lại một cách uể oải, ngáp dài một cái, lưng hơi khom. Khí chất ông trông đặc biệt rệu rã. Cộng thêm nước da tái nhợt, ông giống như người đã thức trắng nhiều đêm liền.

Ông cầm chiếc cốc đi về phía phòng trà:

“Thế thì không có gì lạ. Đám người nghiên cứu này chỉ chạy đôn chạy đáo vì các loại mẫu vật, thí nghiệm hay số liệu thôi.”

Rõ ràng, Kaiya không có thiện cảm gì với toàn bộ viện nghiên cứu. Ông châm biếm:

“Đôi lúc tôi còn nghĩ rằng đám nghiên cứu viên đó còn máu lạnh hơn cả những người lính đã về tuyến sau như chúng ta. Bên ngoài thì nho nhã yếu đuối, nhưng so với đám liếʍ máu trên lưỡi dao còn biếи ŧɦái hơn.”

Cố Ngọc không lấy làm ngạc nhiên. Đặc biệt là sau khi Trình Thanh Quân từng bày tỏ hứng thú với dữ liệu các bài kiểm tra tâm lý của cậu vài lần.

Thực ra, cậu cũng không rõ lý do tại sao mình lại đặc biệt. Có lẽ vì cậu không biết phương pháp thực hiện các bài kiểm tra tâm lý của những bác sĩ khác.

Nhưng cậu chỉ làm theo đúng quy trình quy định mà thôi.

...

Khi Cố Niên đến phòng y tế, anh ta được bốn người lính trang bị vũ khí đầy đủ áp giải. Đồng thời, gần như tất cả các biện pháp trấn áp có thể đều được sử dụng lên anh ta.

Ngoài việc uống thuốc ức chế trước khi đến, Cố Niên còn bị đeo một chiếc rọ kim loại kiểu mặt nạ để chặn cắn, hai tay bị còng ra sau lưng, và thậm chí, chuỗi xích vốn chỉ dùng trong phòng thẩm vấn cũng được mang lên người anh ta. Tất cả nhằm đảm bảo không xảy ra bất kỳ sự cố nào trên đường đi.

Thái độ cảnh giác cao độ này giống như đang áp giải một con mãnh thú nguy hiểm.

Một người lính đi trước dắt theo sợi xích gắn vào vòng cổ của Cố Niên.

Sợi xích làm từ kim loại Condeman có màu bạc nhạt, cảm giác vừa nặng nề vừa lạnh lẽo. Khi di chuyển, tiếng xích va vào nhau vang lên những âm thanh nhỏ nhưng trong trẻo.

Nhưng Cố Niên lại có vẻ vô cùng bình tĩnh. Anh ta cụp mắt xuống, hàng mi dài và dày che phủ đôi mắt xanh lục sâu thẳm, tạo nên một bóng râm nhạt ở đáy mắt.

Hiện giờ, anh ta trông dịu dàng đến mức lạ thường, có lẽ vì không mặc đồ tác chiến mà thay vào đó là thường phục.

Điều này làm Cố Niên mất đi vẻ sắc bén thường ngày, thêm vào đó là chút gì đó trẻ trung và có phần mong manh.