Cảm ơn bạn ༻꧁༒Tuyết Nhi༒Tv꧂ đã đề cử truyện 🫶🏻
----------
Dẫu sao, ngày thường việc nhìn thấy họ cũng hiếm đến mức đáng thương. Với các học viên cấp S, trường quân đội chỉ là nơi tạm thời nghỉ ngơi, chứ không phải nơi học tập; chiến trường mới là nơi họ thực sự triển khai khóa học của mình.
Levinson duỗi người một cái, dáng vẻ uể oải chẳng khác nào một con mèo lớn:
"Vài ngày tới không có nhiệm vụ, tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi."
Nolan bật máy chiếu ánh sáng của quang não, hơi cau mày:
"Tháo dấu ấn tinh thần trong giai đoạn này thực sự không sáng suốt. Việc tái áp dấu ấn cần thời gian, mà giai đoạn suy yếu sau khi áp dấu có lẽ cũng không kịp vượt qua."
"Rất có khả năng cấp trên sẽ để cậu ra sân trực tiếp trong tình trạng như vậy."
"Tôi có thể kiểm soát được." Levinson bình thản đáp. Hiếm khi hắn sử dụng giọng điệu lạnh lùng nghiêm túc như vậy:
"Tin tôi."
"Dù tình huống tệ nhất xảy ra, tôi cũng có thể bình thản chấp nhận, bởi đó là lựa chọn của chính tôi."
Levinson luôn hành xử theo ý mình.
Giống như mọi người từng miêu tả về hắn: Hắn giống như một đốm lửa, khác biệt hoàn toàn giữa đám học viên cấp S.
---
Rất nhanh, đến giờ Cố Ngọc giao ca với bác sĩ Lý.
Bác sĩ Lý rất hài lòng với biểu hiện của Cố Ngọc. Ông không chỉ hết lời khen ngợi những tài liệu đã được cậu sắp xếp lại, mà còn cảm kích việc cậu hoàn thành bài đánh giá tâm lý của Levinson.
Vỗ vai Cố Ngọc, ông liên tục cam đoan rằng nếu cậu muốn xin nghỉ phép thì tuyệt đối sẽ không từ chối, và cũng chắc chắn sẽ không sắp xếp tăng ca cho cậu.
Tuy nhiên, bác sĩ Lý vẫn đề cập một ngoại lệ:
"Nửa tháng nữa cậu vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc tăng ca. Đến lúc bận rộn thì không đùa được đâu."
Lần này giải đấu quân sự sẽ được tổ chức tại trường Quân đội Đế quốc, khi đó bốn trường quân đội sẽ tập trung tại đây. Hậu cần và y tế đều phải theo kịp, và bận rộn nhất chính là phòng y tế.
Không chỉ phải luôn trong trạng thái sẵn sàng, mà mọi sự cố chấn thương hoặc bạo động huyết mạch đều do họ xử lý. Hơn nữa, trong các trận thi đấu đồng đội, họ còn phải đi theo đội để phòng trường hợp khẩn cấp xảy ra.
"Không sao đâu."
Cố Ngọc chớp mắt, như thể phản ứng chậm nửa nhịp, rồi khẽ mỉm cười. Có lẽ nhờ đôi mắt hổ phách, nụ cười của cậu tựa như ánh mặt trời mùa thu.
"Tôi không phản đối những việc này, chỉ cần có thể thực hiện trách nhiệm của một bác sĩ là đủ."
Hơn nữa, cậu đã quen với sự bận rộn.
Bác sĩ Lý không đồng tình, lắc đầu:
"Làm bác sĩ ở đây, tốt nhất đừng ôm những suy nghĩ ngây thơ như vậy. Người quá mềm yếu sẽ sống rất đau khổ."
Cố Ngọc không phản bác, mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu:
"Cảm ơn vì lời nhắc nhở, tôi sẽ chú ý."
Chỉ là, cậu vẫn sẽ đi theo con đường mà mình đã chọn.
Theo một cách nào đó, Cố Ngọc cũng là người cố chấp.
Hôm nay, Siegel gửi tin nhắn nói rằng anh ấy sẽ tiện đường đến đón cậu.
Chỉ khi ngồi lên xe bay, Cố Ngọc mới phát hiện ra Cố Cảnh Vân đã ngồi ngay ngắn trên ghế phụ lái.
Anh ta vẫn mặc bộ quân phục thường ngày, mái tóc dài được nhuộm màu xanh lam đậm hiếm khi không buộc lại, lần này lại xõa xuống, mềm mại rủ sang một bên, được chủ nhân vén gọn gàng.
"Anh cả." Cố Ngọc lên tiếng chào hỏi.
Cố Cảnh Vân hơi gật đầu, cất giọng điềm đạm như đang giải thích:
"Hôm nay tôi có một cuộc họp ở trường quân đội, tiện thể chờ em cùng về."
Cố Ngọc hiểu ra ngay:
"Là để thảo luận về giải đấu quân sự của các trường quân đội phải không?"
Gần đây, tiền tuyến khá yên ắng. Trùng tộc đang trong giai đoạn phục hồi, không có xung đột nào với Liên bang, và sự kiện lớn duy nhất sắp xảy ra chính là giải đấu quân sự.
"Đúng vậy, quân đội rất coi trọng giải đấu lần này. Em chắc hẳn cũng biết."
Cố Cảnh Vân có chút mệt mỏi, anh ta đưa tay lên xoa nhẹ thái dương.