Lý Mộng mỉm cười gật đầu, sau đó chia tay bà Vương và nhanh chóng đi đến quán ăn của bà ngoại.
Ngôi nhà hai tầng cũ kỹ, trước đây cô và bà ngoại ở tầng trên, còn tầng dưới là quán ăn nhỏ...
Nhớ lại từng kỷ niệm, cô lấy chìa khóa bà ngoại để lại ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra thì bụi bặm đã bay mù mịt khắp nơi.
Nhưng Lý Mộng lại thấy vui vẻ, cô cảm giác như cuối cùng mình đã về đến nhà.
Dọn dẹp đơn giản xong, cô liền lên lầu sắp xếp lại phòng của mình và của bà ngoại, dù bà ngoại đã không còn...
Hôm ấy, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đã lâu lắm rồi cô mới ngủ sâu đến vậy. Trong mơ, cô thấy bà ngoại vẫn ở đó, hai bà cháu sống bình yên bên nhau.
Trong giấc mơ, bà ngoại đưa cho cô một miếng ngọc bội.
Khi tỉnh dậy, Lý Mộng cảm thấy kỳ lạ, giấc mơ ấy và miếng ngọc bội ấy thực sự có gì đó không bình thường.
Sáng hôm sau, cô mua tạm một cái bánh mì rồi mang theo chút vàng bạc giấy để lên núi.
Mộ bà ngoại cô nằm trên ngọn núi này…
Lý Mộng men theo con đường quen thuộc trong núi, chẳng bao lâu đã tới một gò đất nhỏ, sau gò đất là bia mộ với dòng chữ "Lưu Thúy Hoa chi mộ".
Vừa nhìn thấy bia mộ, nước mắt cô lập tức tuôn trào, bao năm qua cô từng mong trở về thăm bà không biết bao nhiêu lần nhưng đều bị cha mẹ ngăn cản!
Cô gái nhỏ khóc nức nở, trong đôi mắt nhòa lệ bỗng nhiên xuất hiện một khối ngọc bội!
Đó chính là khối ngọc bội cô thấy trong giấc mơ…
Lý Mộng lau khô nước mắt, cẩn thận cầm lấy, rồi duỗi tay chạm vào.
Ngọc bội không phải là ảo ảnh, cũng không phải là hư không!
Nó thực sự có ở đó!
Cô nâng miếng ngọc bội lên quan sát kỹ, một mặt của ngọc bội có khắc chữ cổ mà cô hoàn toàn không hiểu nổi.
Mặt còn lại khắc một đóa hoa đơn giản!
Nhớ lại giấc mơ đêm qua, cô quyết định giữ lại miếng ngọc bội.
Ai ngờ rằng từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời của cô sẽ thay đổi mãi mãi!
Mắt sưng đỏ vì khóc, Lý Mộng ôm chặt miếng ngọc bội và ngồi trước mộ bà ngoại thì thầm rất lâu, rồi chậm rãi xuống núi.
Đêm đó, Lý Mộng lại mơ. Vẫn là hình ảnh bà ngoại tay cầm ngọc bội, chỉ vào một người nam nhân mặc đồ cổ trang, miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó…
Nhưng dù cố gắng nghe thế nào thì cô vẫn không rõ lời bà nói, tới khi tỉnh dậy thì thấy mình đã lăn từ trên giường xuống đất!
Chẳng may cánh tay cô đập vào miếng ngọc bội để đầu giường, chẳng mấy chốc đã có một vết thương nhỏ xuất hiện, rỉ ra chút máu.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, định nhặt ngọc bội lên để xem xét. Đây là vật bà ngoại để lại, cô nhất định phải gìn giữ cẩn thận.