Tiếng Mưa Rả Rích

Chương 6: Không muốn xa cậu

Diệp Tiêu cảm thấy cuộc sống của mình dường như đã có sự thay đổi lớn, mặc dù thực tế cuộc sống của cô cũng không khác mấy so với trước đây.

Nhưng mọi thứ lại dần trở nên không giống như trước.

Mỗi buổi sáng, cô vẫn đến lớp sớm như thường lệ, ngồi vào chỗ của mình và cúi đầu đọc sách ngữ văn. Tuy nhiên, trong lòng cô lại đang âm thầm tính toán thời gian cậu sẽ đến lớp, và khi nhìn thấy cánh tay của cậu thoáng xuất hiện ở cửa, lòng cô lại nhiên trở nên vui vẻ một cách lạ thường.

Khi đám con trai xung quanh bắt đầu trêu chọc, cô vẫn tỏ ra khó chịu, không muốn quan tâm đến bọn họ. Nhưng trong lòng, cô lại thầm nghĩ rằng cậu ấy chỉ có thể chơi với cô, không được bỏ cô mà đi chơi với người khác.

Khi không làm được bài, cô sẽ bực bội, và theo thói quen, cô đặt bút thật mạnh, cào nát đề bài, tạo ra những tiếng sột soạt khó chịu. Lúc này, cậu ấy sẽ lặng lẽ ghé đầu lại gần, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào gương mặt bực bội của cô. Nhìn một lúc, cậu ấy không nhịn được mà bật cười. Cô thấy vừa tức giận vừa xấu hổ, đưa tay đẩy đầu cậu ra, nhưng sự bực bội của cô đã giảm đi không ít.

Khi cô cảm thấy quá mệt mỏi và cần tìm ai đó để xả giận, cô vẫn cố gắng giấu hết những cảm xúc đó trong lòng, không để lộ ra với ai. Nhưng khi không có ai xung quanh, cô lại tìm đến cậu, yếu đuối khóc lóc và kể lể tất cả những nỗi buồn trong lòng. Nếu cô không tìm thấy cậu, cô sẽ trở nên hoảng hốt, lo lắng. Nhưng khi gặp được cậu, cô sẽ ngay lập tức nổi giận, trách móc, để rồi lại bật cười trước vẻ lúng túng của cậu.

Trước mặt cậu, cô bắt đầu trở nên thoải mái, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Cô dần dần cảm thấy chắc chắn rằng cậu sẽ không cười nhạo cô, không ghét bỏ cô, không giận cô và sẽ không bỏ rơi cô…

Dù chính cô cũng không biết, sự vững tin và an tâm này từ đâu mà đến.

“Đã bảo là không được là không được, sao con lại nhiều chuyện thế hả?!”

Sáng thứ hai, khi đang đeo cặp sách đi dọc trên con đường rợp bóng cây ở cổng trường, Diệp Tiêu bỗng nghe thấy tiếng một người phụ nữ nghiêm khắc quát mắng không xa phía trước.

Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn, phát hiện người phụ nữ đó đang trừng mắt giận dữ với nam sinh đối diện, và nam sinh đó không ai khác chính là Nguyễn Vũ Thanh.

“Tao nói cho mày biết, Nguyễn Vũ Thanh, đừng có nghĩ rằng muốn làm gì thì làm. Đợi đến cái ngày tao ly hôn với bố mày, tao xem có ai cần mày không?”

Nguyễn Vũ Thanh cúi đầu, nét mặt bình tĩnh, không đáp trả hay cãi lại, chỉ im lặng chịu đựng, vẻ mặt tỏ ra không quan tâm gì đến lời nói ấy.

Diệp Tiêu cảm thấy cực kỳ bực bội, những ngón tay cô vô thức nắm chặt, siết lại thành nắm đấm nhỏ.

Bà ta dựa cái gì mà nói không ai cần Nguyễn Vũ Thanh?

Bà ta dựa vào đâu mà nói cậu như vậy?

Dù biết đó là mẹ của Nguyễn Vũ Thanh, Diệp Tiêu vẫn không thể ngăn được ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong lòng.

Trong suy nghĩ của Diệp Tiêu, bố mẹ của Nguyễn Vũ Thanh đáng lẽ phải giống như dì và dượng của cô, vì cậu ấy lúc nào cũng vô tư, tài giỏi, dễ tính, và hoạt bát, chẳng bao giờ để tâm chuyện gì, giống hệt Diệp Phong. Nhưng có vẻ như lại không hề giống như những gì cô tưởng tượng.

“Nguyễn Vũ Thanh!” Diệp Tiêu không suy nghĩ thêm, lớn tiếng gọi cậu, rồi lao nhanh về phía cậu.

Mẹ của Nguyễn Vũ Thanh nghe tiếng gọi, quay lại nhìn cô. Có lẽ do sợ mất mặt, vẻ giận dữ trên khuôn mặt bà cũng dịu đi một chút.

“Đi cùng bạn học đi, tan học nhớ về sớm một chút.” Người phụ nữ lạnh lùng buông một câu rồi quay người bỏ đi.

“Hôm nay cậu đến muộn hơn bình thường nhỉ.” Nguyễn Vũ Thanh ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu, nở nụ cười nhẹ nhàng thường thấy, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

“Cậu…” Nhìn Nguyễn Vũ Thanh cười như không có chuyện gì xảy ra, Diệp Tiêu bỗng thấy lòng trùng xuống, có chút buồn bã: “Cậu ổn chứ?”

Nguyễn Vũ Thanh sững lại một chút, đoán rằng Diệp Tiêu đã thấy cảnh mẹ cậu vừa mắng cậu. Cậu ngượng ngùng đưa tay gãi nhẹ sau gáy, cười nói: “Mình quen rồi, tâm trạng không bị ảnh hưởng gì đâu.”

Diệp Tiêu không nói gì thêm, cả hai đi song song trên con đường hướng về cổng trường.

“Thật ra cậu…”

Thật ra khi tâm trạng không tốt, cậu cũng có thể nổi giận với tôi mà.

Thật ra khi cậu gặp chuyện phiền lòng, cậu cũng có thể kể với tôi.

Tôi sẽ không giận cậu, cũng sẽ không cười nhạo cậu. Tôi cũng có thể luôn ở bên cậu.

Tôi cũng có thể luôn bảo vệ cậu.

Diệp Tiêu bỗng dưng rất muốn nói hết những lời đó với Nguyễn Vũ Thanh, nhưng lại nhận ra dù đã rất thân quen với cậu ấy, cô vẫn không biết cách để nói ra những lời quan tâm một cách chủ động như vậy.

Ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng và rực rỡ, một làn gió mát thoáng qua, bóng cây chập chờn trên con đường dưới chân hai người.

“Thật ra cậu gì cơ?” Nguyễn Vũ Thanh ngạc nhiên hỏi khi thấy Diệp Tiêu bỏ dở câu nói.

Diệp Tiêu cuối cùng phải đầu hàng với bản thân, khẽ mím môi rồi nói: “Không có gì.”

“Này”, Nguyễn Vũ Thanh đột nhiên chạm vào tay cô, "Có muốn mình dạy cậu một mẹo không?”

“Mẹo gì cơ?” Diệp Tiêu tò mò hỏi.

“Cậu không phải nói mẹ cậu cũng nóng tính sao? Mình dạy cậu cách đối phó với bà ấy khi bị mắng nhé.”

“Đối phó thế nào?” Diệp Tiêu tò mò hỏi.

“Hai cách. Một là cậu giả vờ như không nghe thấy, vào tai này ra tai kia, kiên nhẫn nghe cho xong.”

“Nhưng nếu không chịu nổi thì sao?” Cô hỏi.

“Nếu thật sự không chịu nổi, thì cậu hãy xin lỗi thật chân thành, rồi kiếm cớ chuồn lẹ, chạy trốn cho an toàn.”

“Trốn đi đâu?”

“Mình sẽ chỉ cậu một chỗ hay ho”, mắt Nguyễn Vũ Thanh sáng lên, cậu cố tình úp mở, “Chiều nay, giờ thể dục mình sẽ dẫn cậu đi.”

Chiều hôm đó, trong giờ thể dục đầu tiên, tranh thủ lúc được tự do hoạt động, Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh cùng nhau lén trèo qua tường trốn khỏi trường. Mọi người hẳn sẽ nghĩ rằng một cô gái ngoan như Diệp Tiêu không đời nào biết cách trèo tường, nhưng không biết rằng cô đã học được hết các kỹ năng này khi còn hay đi theo Diệp Phong.

Không xa cổng sau của trường là một con hẻm nhỏ, nơi có một tiệm trà sữa trang trí theo phong cách nghệ thuật, tên tiệm là: Gặp Gỡ.

Cả hai bước vào tiệm, cô phát hiện quán rất rộng, có nhiều phòng nhỏ riêng biệt. Trong căn phòng nhỏ ở góc cuối có vài chiếc bàn đôi, trên tủ góc phòng đặt một chiếc tivi có thể kết nối mạng để khách hàng chọn xem bất kỳ chương trình nào họ muốn.

“Những lúc mình không muốn về nhà, mình thường đến đây một mình. Thế nào, chỗ này ổn chứ?” Nguyễn Vũ Thanh đắc ý hỏi.

Diệp Tiêu mỉm cười, gật đầu tán thưởng.

Từ sau ngày đó, Diệp Tiêu thường viện cớ mình cần đi nhà sách sau giờ học, nhưng thực ra là đến tiệm trà sữa để cùng Nguyễn Vũ Thanh làm bài tập, trò chuyện và xem tivi. Sau khi mất đi “nơi trú ẩn” không mấy đáng tin cậy ở nhà dì, cô đã có một chốn mới thoải mái hơn nhiều để tìm về. Và sau khi cảm thấy mình đã mất đi Diệp Phong – người mà cô tưởng mình có thể giữ chặt – cô lại tìm thấy một người khác, khiến cô càng muốn dựa dẫm và giữ lấy hơn.

Nguyễn Vũ Thanh khác Diệp Phong.

Nguyễn Vũ Thanh là người đồng cảm với cô, người hiểu cô. Sự bao dung của cậu đối với cô dường như không có giới hạn. Cậu là người sẽ không bao giờ rời bỏ cô.

Khi ở bên Nguyễn Vũ Thanh, Diệp Tiêu luôn cảm thấy rất rất vui. Cảm giác này rất khác lạ. Ví dụ, khi ở nhà dì, cô cảm thấy tự do khi được cùng Diệp Phong ăn vặt và chơi game, điều đó làm cô thấy vui vẻ. Nhưng nếu chỉ có hai người mà không có những thú vui ấy, cô sẽ không cảm thấy vui như vậy.

Nhưng khi ở bên Nguyễn Vũ Thanh, mọi thứ lại khác. Ngay cả khi không làm gì, chỉ đơn giản là ở bên cậu, trò chuyện hoặc đùa giỡn, cô vẫn thấy thú vị và hạnh phúc. Dù chính cô cũng không rõ tại sao niềm vui này lại đến một cách tự nhiên như vậy.

Học kỳ đầu tiên của lớp sáu nhanh chóng trôi qua, vào ngày đầu tiên của học kỳ mới, Diệp Tiêu phát hiện mình đã có kinh nguyệt.

Diệp Tiêu đã từng nghe bà ngoại nói rằng, không chỉ bà mà cả dì, mẹ và cô cũng từng bị đau bụng kinh rất nghiêm trọng khi còn trẻ. Mỗi lần đến tháng, họ đều đau đớn đến mức không thể chịu nổi, thậm chí còn lăn lộn trên giường.

Lần đầu tiên có kinh, mặc dù Diệp Tiêu không đau đến mức không thể chịu nổi, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Ngày thứ hai cô có kinh là một ngày cuối tuần, cô phải tham gia một buổi học múa kéo dài cả buổi chiều. Lớp múa đang gấp rút tập luyện cho tiết mục chính sẽ biểu diễn trên truyền hình vào tuần sau, cường độ tập luyện rất cao.

Diệp Tiêu biết mẹ cô chắc chắn sẽ không cho phép cô nghỉ vì lý do có kinh.

Sáng hôm đó, khi bước ra khỏi nhà, thấy bầu trời bên ngoài xám xịt, Diệp Tiêu đã chuẩn bị một chiếc ô trong cặp sách. Sau ba giờ học múa, cô chỉ cảm thấy cơn đau từ bụng dưới lan ra khắp cơ thể, đau đến mức không còn sức lực.

Nhưng cô vẫn còn phải đến lớp học piano.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Tiêu dùng tay xoa bụng, môi mím chặt, chậm rãi bước ra khỏi cửa lớp múa. Cô vừa định mở ô đi về phía lớp piano thì đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh đang đứng không xa với một chiếc ô.

Mỗi cuối tuần khi cô có các lớp học khác nhau, cậu đều đến chỗ cô học để chờ, đưa cô đến nơi học tiếp theo, đoạn đường tuy ngắn nhưng rất vui vẻ.

“Không phải đã nói hôm qua rồi sao? Nếu hôm nay trời mưa, thì cậu không cần phải đến đây.” Diệp Tiêu nhíu mày hỏi, giọng có chút yếu ớt.

“Cậu sao vậy? Sắc mặt cậu trông kém quá, không khỏe à?” Nguyễn Vũ Thanh không trả lời câu hỏi của cô, lo lắng hỏi.

Diệp Tiêu thở dài, lắc đầu nói: “Không sao đâu, chỉ là... mình hơi mệt, nghỉ một lát là ổn.”

“Cần mình gọi taxi không?” Nguyễn Vũ Thanh hỏi, nhìn quanh nhưng không thấy chiếc taxi nào, rồi tiếp tục nói: “Hay mình cõng cậu đi nhé!”

“Không cần đâu, mình tự đi được…” Diệp Tiêu vung tay từ chối, nhưng đột nhiên bị Nguyễn Vũ Thanh nhét một chiếc ô vào tay. Cô ngạc nhiên cầm lấy ô, rồi hai tay bị cậu kéo qua vai.

Nguyễn Vũ Thanh cúi người ôm lấy chân cô, cõng cô lên, hướng về phía lớp học piano.

Diệp Tiêu chống ô, ánh mắt rơi vào mái tóc mềm mại của cậu, đột nhiên cảm thấy đôi mắt ấm lên.

Những giọt mưa nhỏ xíu đập vào mặt cô, lạnh buốt như kim, cô nghiêng ô về phía cậu.

“Cậu không cần che cho mình đâu, chỉ cần cậu đừng để ướt là được.” Cậu nói.

“Nguyễn Vũ Thanh.” Cô bỗng gọi tên cậu.

“Có chuyện gì vậy?” Cậu hỏi.

“Mình có nặng không?” Diệp Tiêu dừng lại, nhỏ giọng hỏi.

Nguyễn Vũ Thanh cười, nghiêng đầu hỏi cô: “Mình có thể nói thật không?”

“Cậu có ý gì?” Diệp Tiêu tức giận nhíu mày, dùng tay không cầm ô vặn tai cậu.

“Này, nếu cậu tiếp tục vặn tai mình thì mình sẽ buông tay đấy!”

“Cậu thử xem!” Diệp Tiêu không chỉ không dừng lại mà còn vặn tai cậu mạnh hơn.

“Mình sai rồi, mình sai rồi, nữ hiệp tha mạng!” Nguyễn Vũ Thanh vừa tránh vừa cầu xin tha thứ, nhưng sợ rằng nếu buông tay sẽ làm cô ngã, nên cậu giữ chặt lấy chân cô.

“Diệp Tiêu, sao cậu mệt mà sức lực vẫn lớn như vậy?” Nguyễn Vũ Thanh cúi đầu than thở, “Thật khó để tưởng tượng, những ngày tháng dài trong tương lai mình vẫn sẽ phải chịu đựng sự bắt nạt không ngừng của cậu.”

Khi Nguyễn Vũ Thanh kéo dài âm cuối nói về tương lai, Diệp Tiêu bỗng nhận ra, hình như cô chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó họ có thể chia ly.

Cô bắt đầu phụ thuộc vào cậu từ lúc nào vậy?

Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía xa, con hẻm hẹp dường như dài vô tận. Liệu họ có thể mãi mãi ở bên nhau không? Giống như bây giờ, mãi mãi cùng nhau đi bộ, cùng đến lớp học, cùng chơi đùa…

“Sao không nói gì vậy? Cậu đang nghĩ gì?” Nguyễn Vũ Thanh quay lại hỏi cô.

“Mình đang nghĩ, sau này chúng ta sẽ không chia ly, đúng không?”

Cậu và mình, chúng ta sẽ vào cùng một trường trung học, rồi cũng sẽ vào cùng một trường cấp ba, đúng không?

“Đương nhiên rồi.” Giọng cậu vui vẻ, nhưng đột nhiên nhận ra điều gì không ổn, cậu hoảng hốt hỏi, “Cậu định vào trường nào vậy? Không phải là không vào Nhất Trung đấy chứ?”

“Vào Nhất Trung.” Diệp Tiêu cười nói, gò má cô bị gió lạnh thổi vào, nhưng trong lòng lại ấm áp kỳ lạ.

“Cậu còn khó chịu không?” Nguyễn Vũ Thanh quay đầu hỏi cô.

Diệp Tiêu gật đầu.

“Cố gắng thêm chút nữa nhé, chúng ta sắp tới nơi rồi.” Nguyễn Vũ Thanh nói, đồng thời tăng tốc bước đi.

Nguyễn Vũ Thanh.

Diệp Tiêu trong lòng nói với cậu, sau này chúng ta hãy luôn học cùng một trường nhé. Bởi vì mình không muốn xa cậu, mãi mãi không muốn.