Tiếng Mưa Rả Rích

Chương 2: Nguyễn Vũ Thanh đáng ghét

Sau ngày hôm đó, Diệp Tiêu cuối cùng đã hiểu ra một đạo lý.

Cô không còn mong ai có thể bước vào lòng mình, hiểu được sự mệt mỏi và buồn bã sâu thẳm bên trong cô. Cô từng thử mở cánh cửa lòng mình, dùng con người thật của mình để đón chờ ai đó sẽ bước vào, nhưng cuối cùng cô lại thất bại thảm hại.

Con người thật của Diệp Tiêu không tuyệt vời đến vậy, cô phải cố gắng hết sức để đóng vai một Diệp Tiêu hoàn hảo thì mới có thể nhận được sự ngưỡng mộ và yêu thích từ người khác.

Cô không còn lúng túng trong những buổi tiệc rượu, bắt đầu học nói những lời mời rượu một cách trôi chảy và diễn cảm. Cô không còn đam mê chơi game và xem TV nữa, dành nhiều thời gian hơn cho việc học, cuối cùng cũng đạt được điểm tuyệt đối trong mọi bài kiểm tra, không còn để trống bất cứ câu nào trong bài thi toán.

Cô không còn hỏi tại sao Diệp Phong có thể sống vui vẻ và tự do như vậy, còn cô thì không.

Cô không hỏi lại lần nào nữa.

Cuối cùng, cô dần dần trở thành một Diệp Tiêu mà tất cả người lớn, bao gồm cả mẹ cô, đều đặc biệt hài lòng, một Diệp Tiêu xuất sắc và hiểu chuyện hơn cả Diệp Phong ham chơi và ồn ào. Mợ cũng không còn cố tình châm chọc cô nữa, và Diệp Phong bắt đầu bị người lớn trách mắng “Tại sao không học theo chị mình” mà Diệp Phong thì khinh thường hỏi lại: “Tại sao con phải giống chị ấy?”

Trong lòng cô cũng thầm nói, Diệp Phong, em nhất định đừng giống chị.

Nếu em trở nên giống chị, em sẽ không còn vui vẻ nữa.

Vừa qua sinh nhật 12 tuổi, nhưng Diệp Tiêu lại sống như một người 20 tuổi trưởng thành.

Ngày đầu tiên bắt đầu lên lớp sáu, với vai trò là lớp trưởng, Diệp Tiêu đã sớm đeo cặp đến trường. Cô lấy sách ngữ văn ra khỏi cặp, định lên bục giảng chỉ đạo cả lớp đọc bài buổi sáng thì bất ngờ nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. Đi cùng với cô giáo còn có một nam sinh lạ mặt.

Diệp Tiêu nhận ra rằng, nam sinh này chắc chắn là học sinh mới chuyển trường. Học sinh mới này rất đẹp trai, khí chất cũng rất tốt, đến mức khi Diệp Tiêu nhìn thấy cậu lần đầu tiên, trong lòng cô ngay lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Bởi vì cô vô thức cảm thấy, trong cuộc sống của mình lại xuất hiện một Diệp Phong thứ hai.

Trong lớp, các bạn học đều lần lượt ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tò mò và thích thú để đánh giá nam sinh đẹp trai đột ngột xuất hiện. Chỉ có mình cô là chôn đầu vào sách ngữ văn, trong lòng lặp đi lặp lại lời cầu nguyện.

“Hy vọng cậu ấy sẽ là một đứa nghịch ngợm, ngoài đẹp trai ra thì không có bất kỳ ưu điểm nào khác, thành tích học tập thì kém đến thảm hại, tính cách cũng tồi tệ…”

Nhưng cô không thể kiềm chế mà ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Bởi vì cậu ấy trông rất đẹp trai.

Diệp Tiêu tự cho rằng mình không phải chưa từng thấy trẻ con nào xinh đẹp. Diệp Phong từ nhỏ đến lớn luôn xuất hiện trước mặt cô, cô cũng đã miễn nhiễm với gương mặt đó từ lâu, không bao giờ muốn nhìn thêm một lần nào nữa. Nhưng không hiểu sao, diện mạo của nam sinh này lại rất giống hoàng tử trong những bức tranh cổ tích, khiến cô không thể nhịn được muốn nhìn nhiều thêm một lần…

“Xin chào mọi người, mình tên là Nguyễn Vũ Thanh, ‘Vũ Thanh’ trong câu ‘Tiêu Tiêu Vũ Thanh Trì*’.”

*Tiêu Tiêu Vũ Thanh Trì: Tiếng mưa rả rích.

Cậu bé đứng trên bục giảng, thân thiện và tự tin giới thiệu bản thân với cả lớp.

“Ồ~, ‘Tiêu—Tiêu—’ Vũ Thanh nha!”

Trong lớp, một nam sinh nghịch ngợm bỗng nhiên kéo dài giọng gọi to, khiến cả lớp đồng loạt quay sang nhìn Diệp Tiêu... Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán, khuôn mặt ai nấy đều mang ý cười không rõ.

Diệp Tiêu cảm thấy mặt mình lập tức nóng bừng, cổ cũng bắt đầu đỏ lên. Cảm giác xấu hổ khi bị trêu chọc công khai trước mặt thầy cô và cả lớp khiến cô không thể giữ được vẻ thanh lịch thường ngày mà mình đã quen thể hiện… Cô chợt ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn nam sinh gây ồn ào kia, mà lại lạnh lùng nhìn về phía học sinh mới đứng trên bục giảng với ánh mắt tức giận.

Nguyễn Vũ Thanh nhìn thấy ánh mắt cô, không hiểu chuyện gì xảy ra, bị cô trừng mắt nhìn mà thấy bối rối.

Cô giáo chủ nhiệm nhíu mày, lên tiếng ngăn lại: “Được rồi, được rồi, các em suốt ngày không nghĩ gì có ích, chỉ biết gây ồn ào là giỏi!”

“Nguyễn Vũ Thanh, em ngồi trước đi…” Cô giáo quan sát xung quanh lớp, nhận thấy chỉ còn vị trí bên cạnh chỗ của Diệp Tiêu ở hàng đầu là còn trống, “Ngồi hàng đầu, bên cạnh Diệp Tiêu.”

“Ồ~~” Một vài nam sinh lại bắt đầu trêu chọc, nhưng cô giáo đã lấy thước trên bàn đập mạnh vào bảng để chấm dứt sự ồn ào.

Diệp Tiêu xấu hổ, không dám nhìn xung quanh, cô chôn sâu đầu mình vào cuốn sách ngữ văn. Chỗ ngồi ở hàng đầu gần cửa sổ, sát bục giảng này là mẹ cô đã năn nỉ cô giáo để đổi cho cô. Cô luôn cảm thấy rất khó chịu với hành động đặc biệt của mẹ, vì rõ ràng người được đặc biệt là mẹ cô, nhưng người phải chịu hậu quả lại là cô.

Cô luôn không có bạn cùng bàn, cũng không có bạn bè để có thể chia sẻ những điều thật lòng. Các bạn nữ trong lớp đều có chút sợ cô, họ đối xử với cô rất thân thiện, nhưng cũng rất lịch sự. Còn về những nam sinh trong lớp, ngoài những người không hay nói chuyện, còn lại những nam sinh khác trong mắt cô đều giống nhau. Họ suốt ngày nếu không phải làm ồn vô cớ thì là đối đầu với cán bộ lớp, không tuân thủ kỷ luật và tự cho mình là đúng…Một đám chỉ biết phá phách mà không chịu chăm chỉ học hành nghiêm túc.

Nhưng hôm nay cô lại có thêm một “bạn cùng bàn”, mà người “bạn cùng bàn” này lại là một chàng trai xuất sắc về mọi mặt.

Nguyễn Vũ Thanh mang cặp sách đến chỗ ngồi trống bên cạnh cô, vừa ngồi xuống liền chạm vào cánh tay cô, vui vẻ cười nói: “Bạn học, hai chúng ta thật có duyên.”

Nhiều năm sau, Diệp Tiêu vẫn nhớ lần đầu tiên cô gặp Nguyễn Vũ Thanh. Cô luôn nhớ mãi câu nói đầu tiên của cậu: “Chúng ta thật có duyên.”

Có duyên sao?

Duyên phận giữa họ lại ngắn ngủi như nắm cát trong tay, trôi tuột qua kẽ ngón tay. Diệp Tiêu đã cố gắng nắm giữ, nhưng cuối cùng chỉ giữ lại được một chút ký ức đẹp đẽ duy nhất trong năm lớp sáu của họ.

Thế nhưng, lúc đó Diệp Tiêu chỉ nghĩ rằng, ai có duyên với cậu?

Diệp Tiêu lạnh lùng, hoàn toàn không đáp lại lời cậu, mà dùng hai tay nắm chặt hai bên ghế, kéo ghế của mình về phía cửa sổ. Không chỉ ghế, cô còn dịch bút, sách vở và bình nước về phía cửa sổ, không gian chật chội khiến cô không thể duỗi tay ra, nhưng cô vẫn cố gắng muốn tránh xa cái người khó chịu ngồi bên cạnh.

Chỉ trong một ngày khai giảng, Diệp Tiêu đã nhanh chóng xác nhận dự đoán của mình. Nguyễn Vũ Thanh bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của cô, thực sự trở thành Diệp Phong thứ hai bên cạnh cô.

Nguyễn Vũ Thanh không chỉ đẹp trai như Diệp Phong, mà còn thông minh bẩm sinh, học giỏi, tính cách tốt và được nhiều người yêu quý…

Trong giờ toán, giáo viên thường sử dụng mười phút cuối cùng trước khi tan học để viết một bài toán khó trên bảng, giúp học sinh mở rộng tư duy. Mỗi khi đến lúc đó, Diệp Tiêu sẽ nhanh chóng giải được bài toán, rồi yên lặng chờ giáo viên hỏi xem có ai giải được không. Kết quả thường là im lặng, vì vậy giáo viên sẽ gọi tên cô lên bảng giải. Trước bảng, cô viết ra các bước giải một cách rõ ràng và chính xác, trong tiếng khen ngợi của thầy cô và bạn bè, cô trở thành tâm điểm của lớp học nhỏ này.

Tuy nhiên hôm nay, trong giờ toán đầu tiên của học kỳ mới, học sinh mới đột nhiên đã giơ tay lên ngay khi giáo viên vừa dứt lời, và trong khi Diệp Tiêu còn chưa kịp suy nghĩ về cách giải, cậu đã lớn tiếng đọc rõ ràng các bước giải và câu trả lời.

Các bạn học sinh reo hò, những cậu bạn ở hàng ghế sau thậm chí còn cổ vũ rất mạnh. Không biết tại sao, mặc dù mọi người chỉ đang khen ngợi cậu, nhưng cô lại cảm thấy mỗi lời khen của họ giống như đang thì thầm bên tai cô: “Diệp Tiêu, mày không được.”

Diệp Tiêu cuối cùng cũng hiểu rằng, đối thủ của cô không chỉ có Diệp Phong. Dù cô có thể vượt qua được Diệp Phong, nhưng số phận sẽ vẫn sắp đặt để có một Nguyễn Vũ Thanh xuất hiện, và có thể trong tương lai còn nhiều Nguyễn Vũ Thanh khác sẽ đến trong cuộc đời cô…

Rốt cuộc cô phải làm gì mới có thể luôn đứng đầu, vượt qua tất cả những người xuất hiện trong cuộc sống của mình?

Diệp Tiêu đang chìm trong sự tuyệt vọng thì bỗng nghe thấy người bên cạnh lên tiếng: “Cô chủ nhiệm bảo mình tan học đến nhà thi đấu nhận đồng phục, nhưng mình không biết đường, có thể phiền cậu dẫn mình đi không?”

“Tôi cũng không biết đường.” Diệp Tiêu trả lời.

Nguyễn Vũ Thanh ngạc nhiên, thắc mắc hỏi: “Cậu không phải là lớp trưởng sao? Đồng phục của lớp không phải đều là cậu đi nhận sao?”

“Đi rồi thì nhất định phải nhớ đường sao?” Diệp Tiêu đáp, giọng điệu rất kiên quyết, “Tôi quên rồi.”

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Nguyễn Vũ Thanh bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên bục giảng để trao đổi một số lưu ý liên quan đến việc chuyển trường. Diệp Tiêu thu dọn sách vở, đeo cặp lên lưng, đứng bên cạnh chờ đợi Nguyễn Vũ Thanh.

“Cậu đang đợi mình sao?” Nguyễn Vũ Thanh từ bục giảng đi xuống, ngạc nhiên hỏi.

“Không.” Diệp Tiêu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

“Ồ.” Nguyễn Vũ Thanh bất đắc dĩ bĩu môi, bắt đầu từ cất đồ vào cặp.

“Cậu có thể nhanh một chút không? Mẹ tôi đang đợi ở cổng trường, nếu ra muộn thì…” Diệp Tiêu nói được nửa câu thì im bặt.

Tại sao cô lại phải nói với một học sinh mới chuyển trường chuyện của mình cơ chứ?

Cô chưa bao giờ kể cho ai nghe về những điều này.

“Mình xong ngay đây!” Nguyễn Vũ Thanh nghe vậy liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo sau cô bước ra khỏi lớp.

“Cậu vừa nói nếu ra trễ, mẹ cậu sẽ làm sao?” Cậu đuổi theo hỏi cô.

“Cậu hỏi mấy chuyện này làm gì?” Diệp Tiêu đáp.

“Là cậu đang nói dở mà!” Nguyễn Vũ Thanh làm mặt đáng thương nói.

Hai người ra khỏi tòa nhà lớp học, khi đi ngang qua cửa hàng tạp hóa, Nguyễn Vũ Thanh đột nhiên chỉ vào trong: “Mình muốn vào mua chút đồ.”

Diệp Tiêu nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ gật đầu.

Trước quầy thanh toán ở cửa hàng có rất nhiều học sinh đang xếp hàng trả tiền, Diệp Tiêu không muốn chen chúc vào, nên đứng ngoài chờ Nguyễn Vũ Thanh. Không lâu sau, cô thấy cậu cầm theo hai cây kem đi ra.

“Cho cậu này, cảm ơn cậu vì đã giúp mình!”

“Tôi không muốn ăn, cậu tự ăn đi.” Diệp Tiêu từ chối.

“Mình không ăn hết nổi hai cây đâu.” Nguyễn Vũ Thanh nhét cây kem vào tay cô, “Không thì cậu mang về nhà rồi ăn!”

“Mẹ tôi không cho ăn.” Diệp Tiêu lại từ chối.

Nguyễn Vũ Thanh lại nắm được trọng điểm trong lời nói của cô: “Vậy là cậu thật sự không muốn ăn, hay là vì mẹ cậu không cho ăn nên mới nói là không muốn ăn?”

“Có quan trọng không?” Diệp Tiêu hỏi lại.

“Đương nhiên là quan trọng! Mẹ cậu là đang tước đoạt quyền lợi của cậu, cậu phải biết phản kháng.”

Diệp Tiêu đột nhiên nhìn cậu cười, nụ cười đó tràn đầy sự chua chát. Cuối cùng cũng có người nói lên nỗi lòng của cô… Dù cho, đó là lời của người đáng ghét làm cô mất mặt trước mọi người.

“Nếu không thể phản kháng thì sao?” Cô hỏi.

“Vậy thì cậu hãy thực hiện quyền lợi của mình vào lúc mẹ không quản được cậu.” Nguyễn Vũ Thanh tự tin vỗ ngực nói, “Ví dụ như lúc ở bên mình.”

“Này, mau ăn đi!”

Diệp Tiêu hơi ngẩn người, nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, cô cúi đầu vừa gặm cây kem vừa đi cùng cậu về hướng nhà thi đấu.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, Diệp Tiêu từng bước từng bước bước trên con đường được tô đỏ bởi màu sắc của buổi chiều tà. Cây kem lạnh làm cô tê cóng cả răng, nhưng trong lòng cô lại cảm nhận được hơi ấm nhẹ nhàng từ ánh nắng chiều.

Sau khi nhận được đồng phục, Diệp Tiêu cùng Nguyễn Vũ Thanh bước ra khỏi cổng trường.

Xung quanh không còn ai, mẹ Diệp Tiêu đang đứng dưới bóng cây, không kiên nhẫn mà gọi điện thoại. Thấy con gái từ cổng trường lững thững đi ra, bà liền bước đến với khuôn mặt lạnh lùng.

“Hôm nay sao lại ra muộn vậy?” Mẹ cô cúp điện thoại, kiềm chế sự tức giận mà hỏi.

Chưa kịp cho Diệp Tiêu giải thích, Nguyễn Vũ Thanh đã lên tiếng trước, lịch sự chào mẹ cô: “Cháu chào dì!”

Mẹ cô mỉm cười, đáp lại: “Chào cháu.”

“Cháu là học sinh mới vừa chuyển đến hôm nay, cô giáo bảo lớp trưởng sau khi tan học dẫn cháu đi nhận đồng phục nên ra muộn một chút, khiến dì phải đợi lâu.” Cậu tự giác giải thích.

“Không sao.” Mẹ cô nói, “Con bé là lớp trưởng, giúp các cháu là điều nên làm mà.”

“Con bé làm lớp trưởng…” mẹ cô hỏi dò, “Có đạt yêu cầu không?”

Diệp Tiêu ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Vũ Thanh, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.

“Vô…cùng…đạt yêu cầu!” Giọng Nguyễn Vũ Thanh lập tức trở nên phóng đại, cố tình kéo dài chữ “vô cùng”, “bạn ấy rất tốt, rất nhiệt tình với bạn mới!”

“Vậy thì tốt”, mẹ cô cười tươi như hoa, “Vậy dì và Tiêu Tiêu đi trước, con cũng về nhà sớm đi nhé.”

“Vâng”, Nguyễn Vũ Thanh đáp, “Tạm biệt dì! Tạm biệt lớp trưởng!”

Về đến nhà, Diệp Tiêu nhận thấy tâm trạng của mẹ hôm nay dường như khá tốt. Hai mẹ con yên bình ăn xong bữa tối mà không bị mẹ chê bai hay mắng mỏ.

Trở về phòng mình, Diệp Tiêu ngồi trước bàn học định làm bài tập, nhưng trong đầu cô không kiểm soát được mà hiện lên hình bóng của một người, như một linh hồn bay tới bay lui.

Cậu nói: “Bạn học, chúng ta có vẻ khá có duyên với nhau."

Cậu nói: “Tất nhiên là quan trọng! Mẹ cậu là đang tước đoạt quyền lợi của cậu.”

Cậu nói: “Vậy thì cậu hãy thực hiện quyền lợi của mình vào lúc mẹ không quản được cậu, ví dụ như lúc ở bên mình.”

Cô cũng không biết tại sao những lời nói, hành động và biểu cảm của cậu lại có thể in sâu trong tâm trí cô đến vậy

Diệp Tiêu lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua đuổi cái bóng đáng ghét của Nguyễn Vũ Thanh ra khỏi tâm trí mình, nhưng lại không thể làm được.

Nguyễn Vũ Thanh thật sự quá đáng ghét.

Cô cầm bút bi mở quyển bài tập toán, nhưng chưa kịp nhìn hết câu hỏi đầu tiên đã vô tình viết tên cậu lên giấy nháp. Ngay lập tức, cô cảm thấy chán ghét vì sao mình lại viết tên cậu, nên dùng đầu bút đâm mạnh vào ba chữ “Nguyễn Vũ Thanh” trên giấy.