Sau Khi Chết, Tôi Trở Thành Mèo Của Trúc Mã

Chương 1

Tôi một miếng, Đại Hoàng một miếng.

Đại Hoàng một miếng, tôi hai miếng.

...

Sau cơn mưa, không khí bốc lên lớp sương mỏng, mặt đất ướt đẫm, ngôi làng cũ kỹ trong thành phố đầy bùn bẩn. Một chú mèo gầy guộc ngậm chiếc bánh quy từ đống rác, nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

Khương Hành tìm một chỗ khô ráo rồi đặt chiếc bánh quy vừa cắn xuống. Cậu cúi đầu và đếm lại thật kỹ.

Một, hai, ba, bốn, năm...

Đủ năm miếng!

Cậu lại chia bánh quy ra một lần nữa.

Tôi một miếng, Đại Hoàng một miếng.

Đại Hoàng một miếng, tôi hai miếng.

Vừa đủ năm miếng!

Cậu quả là một chú mèo công bằng và chính trực.

Mấy ngày gần đây đều có mưa, các con mèo khác không thích lang thang gần đống rác ướt nhẹp, còn cậu thì đã chờ hơn nửa tiếng và cuối cùng cũng có được hộp bánh quy này.

Sạch sẽ, chưa hết hạn, chỉ bị ăn mất một miếng.

Dù cho có vị mù tạt lạ lùng.

Nghĩ đến đây, Khương Hành liếc quanh một lượt.

Rất tốt, không có kẻ thù, cũng không có con người độc ác.

Cậu ngậm bánh quy, chầm chậm bước đi trên bốn chân về nhà.

Làng trong thành phố có điều kiện rất tệ, đường sá lồi lõm, sau mưa toàn là nước đọng.

Khương Hành phải rất vất vả mới vượt qua được những vũng nước.

Khi đi đến một vũng nước rộng khoảng nửa mét, cậu đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn bóng mình phản chiếu trong nước.

Một chú mèo gầy yếu như chuột, toàn thân bẩn thỉu, đen nhẻm, đuôi rũ xuống, lông đã cháy mất một nửa, trông như chuột trụi lông.

Cậu ngậm chiếc hộp bánh quy to gần bằng người mình, đôi mắt sau chiếc hộp to tròn sáng ngời, nhưng xung quanh mắt đầy vết bẩn, trông như bị ghẻ lở.

Vừa xấu vừa nhếch nhác.

Khương Hành ngậm bánh quy và than thở trong lòng.

Ôi! Trong tiểu thuyết, nhân vật chính sau khi tái sinh đều có hệ thống giúp sức, đấm ngã phản diện, đá văng nhân vật chính khác, cuộc đời khởi sắc.

Còn cậu thì sao? Không những trở thành một con mèo hoang mới cai sữa hơn một tháng, mà mở đầu đã bị đám trẻ nghịch ngợm bắt được và đốt cháy nửa đuôi bằng bật lửa. Xấu xí đến mức không ai cho đồ ăn, lục thùng rác cũng chẳng tranh nổi với những con mèo khác, sống mòn mỏi thành chú mèo thấp hèn.

Tí tách!

Hạt mưa rơi xuống vũng nước, làm mờ đi hình ảnh bết bát của Khương Hành.

Lại bắt đầu mưa rồi.

Khương Hành thu lại tâm trạng, tiếp tục ngậm bánh quy, bước đi chầm chậm trên con đường ướŧ áŧ.

So với cái chết, có vẻ việc trở thành một chú mèo hoang xấu xí cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Cậu chân ngắn, dù rất cố gắng nhưng vẫn không nhanh bằng tốc độ của cơn mưa xuân tháng ba.

Tiếng sấm vang lên từ xa, Khương Hành đành phải ngậm bánh quy và trú mưa ở một góc tường.

Cậu đặt bánh quy xuống, nhìn quanh xem có con mèo nào khác không, khi thấy không có, cặp tai cao cao của cậu mới từ từ hạ xuống thư giãn.

Cậu co chân ngồi cạnh cửa kính.

Bên trong cửa kính là một tiệm tạp hóa, ông chủ là một người đàn ông to lớn, đeo sợi dây chuyền vàng, nhìn là biết không dễ đối phó.

Khương Hành quan sát ông ta, thấy ông liếc cậu một cái rồi lại cúi xuống chơi game.

Cậu lặng lẽ thở phào.

Xem ra ông ta sẽ không làm khó một chú mèo nhỏ đang trú mưa như cậu.

Dù sao thì những người sống trong làng này đều là những kẻ lo ăn bữa nay không biết bữa mai ở đâu, ai lại có lòng tốt chia sẻ cho một chú mèo xấu xí như cậu?

Thấy họ không đạp cho cậu mấy cái để xả giận đã là quá tử tế rồi.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, sương mù xám xịt bao trùm bầu trời, không khí mang theo hơi lạnh.

Khương Hành không nhịn được hắt hơi một cái.

Cậu giơ chân lên dụi mũi, nhìn mưa rơi và tự hỏi:

Mèo có bị cảm lạnh không?

Chiếc taxi bẩn thỉu dừng trước tiệm tạp hóa, từ trên xe bước xuống một người đàn ông.

Khương Hành né sang bên nhường đường.

Người đàn ông mua một bao thuốc, dựa vào quầy trò chuyện với ông chủ.

Khương Hành chỉ biết lặng lẽ ngồi chờ, hy vọng mưa sớm tạnh. Dù sao từ đây về chỗ Đại Hoàng trú ẩn, với chân ngắn của cậu cũng phải mất ít nhất hai mươi phút.

Cậu không muốn gặp bất kỳ con mèo nào khác.

Vì dù là con nào đi nữa, cũng có thể dễ dàng hạ gục một chú mèo mới cai sữa chưa được bao lâu.

Nghĩ đến đây, lòng cậu lại tràn đầy nỗi buồn.

Đều là mèo với nhau, sao lại phải làm khó nhau thế chứ!

Người lái xe nói chuyện vài phút, hút xong một điếu thuốc, rồi vứt đầu lọc xuống đất và lên xe đi mất.

Sau khi ông ta đi, ông chủ cũng không tiếp tục chơi game nữa. Ông ta mở ti vi, rồi quay ra lấy từ trên kệ một cây xúc xích.

Ông ta xé vỏ, cây xúc xích lăn xuống trước mặt Khương Hành, dính chút bùn đất.

“Ăn đi.”

Khoảnh khắc đó, Khương Hành dường như thấy sợi dây chuyền vàng trên cổ ông chủ phát ra ánh sáng chói lòa của Phật pháp.

Cậu ngồi xuống cạnh cây xúc xích, vội vàng cắn một miếng lớn.

Suýt nữa thì cậu đã rơi nước mắt.

So với những thứ kỳ lạ mà cậu đã lục lọi được trong thùng rác, cây xúc xích dính bùn đất này quả thực là một bữa yến tiệc!

Thịt! Đó là thịt đấy!