Xưng Bá Thế Giới Khác Bắt Đầu Từ Trở Thành Ma Nữ

Chương 12: Nghi Thức Nhập Học (2)

Có lẽ bởi vì thời gian xuyên qua sớm hơn rất nhiều so với thời gian bắt đầu cốt truyện trong trò chơi nên hết thảy mọi thứ ở nơi này có một chút lệch đi so với trong trí nhớ của cô, ngay cả các nhân vật chủ chốt cũng vậy.

Tuy nhiên, bối cảnh cốt truyện vẫn quen thuộc như cũ nên lòng cô cũng dần dần bình tĩnh lại.

Bên cạnh chiếc ghế trống mà cô ngồi xuống là một cô gái mặc quần áo tinh xảo quý giá, trang sức quý báu đeo trên người cũng đang tỏa sáng lấp lánh, rực rỡ. Khi thấy Faye ăn mặc như một cái chổi lông gà ngồi xuống bên cạnh mình thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đã ngay tức khắc nhăn nhó.

Nhưng giáo viên Salila đã tuyên bố nghi thức nhập học chính thức bắt đầu rồi nên cô gái cũng không dám gây ồn ào lung tung, chỉ có thể liều mạng dùng ánh mắt trừng Faye.

Tránh ra! Đồ gà con tạp nham! Không nhìn thấy huy hiệu của gia tộc Wyatt sao?! Thứ dân thường rẻ mạt cũng dám ngồi bên cạnh con gái của bá tước à?! Chán sống rồi sao?!

Faye hoàn toàn chẳng thèm nhìn về phía cô gái kia, mọi tâm tư của cô lúc này đều tập trung vào bài phát biểu của các giáo viên bên trên, thỉnh thoảng còn lấy cây bút lông đã trọc của mình ra “xì xoạt” viết gì đó trên cuộn giấy da mỏng.

Tuy rằng Faye không hiểu được hầu hết các thuật ngữ mà giáo viên nói ra, nhưng cô có thể phiên âm chúng mà!

Cô sử dụng ký tự chữ cái của Trái Đất để ghi lại các phát âm không hiểu, chờ đến tối khi không có việc gì thì có thể đối chiếu với hai quyển sách ngôn ngữ vỡ lòng mà cô đã mua kia. Ít nhất chắc hẳn sẽ hiểu được hơn một nửa chỗ này.

Ánh mắt của cô gái ngồi bên cạnh cô gần như sắp phun lửa rồi. Nếu như người hầu của cô ấy đang ở bên cạnh thì cô ấy nhất định sẽ ngay lập tức ra lệnh cho bọn họ ném tên dân thường vô danh, không biết lễ độ này ra ngoài!

Nhưng bây giờ…

Trưởng nữ của nhà bá tước Wyatt – Hill Wyatt siết chặt hai bàn tay nhỏ bé của mình vào nhau rồi nhìn về phía trung tâm của sảnh lớn.

Giáo viên Salila đã kết thúc bài phát biểu khai mạc của mình, sau đó, màn sương mù màu đen đã ngưng tụ nên tên của tất cả các học sinh mới và phòng ký túc xá được phân công tương ứng.

Hai học sinh mới sẽ sống chung một phòng, viết sau hai cái tên là biển số phòng của ký túc xá.

“Hy vọng có thể phân cho mình một người bạn cùng phòng là dân thường có chừng mực, chứ không phải là loại dân thường ngu ngốc đang ngồi bên cạnh này.” Hill âm thầm cầu nguyện trong lòng rồi mong chờ nhìn lên chỗ có ghi tên của mình…

“Faye – L? Ai vậy?”

Faye nghe thấy tên mình thì mới ngẩng đầu lên, vừa định cất tiếng đáp lời thì trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ cánh uỳnh uỵch.

Không đếm được có bao nhiêu con chim đã đột nhiên ào vào trong sảnh từ cửa sổ phía bên trên. Trong móng vuốt của mỗi con chim đều quặp chặt một chiếc túi màu đen.

Những con chim to lớn có ngoại hình khá đáng sợ này đã bay lượn xoay quanh ở tầng thấp trong sảnh lớn, trong tiếng la hét chói tai của các học sinh mới, chúng đã ném chuẩn xác từng chiếc túi xuống vị trí chỉ định.

Cho đến khi tất cả học sinh mới đều nhận được một cái túi màu đen thì chúng nó lại uỳnh uỵch bay ra ngoài.

Faye tò mò mở cái túi đen kia ra thì phát hiện bên trong có đựng hai bộ áo choàng trùm dài, hai chiếc giày da mềm mại và hai chiếc váy dài trơn. Tất cả quần áo bên trong đều là màu đen, cảm xúc khi sờ vào cực kỳ thoải mái, vừa nhìn là biết không phải được làm từ vải dệt bình thường.

Ngoài ra, chiếc túi này hẳn là được chế tạo từ ma pháp, bên ngoài nhìn chỉ là một bọc nho nhỏ mà bên trong lại có thể đựng được nhiều đồ vật như vậy. Dưới đáy lòng có Faye có một chút phấn khích nho nhỏ.

Quần áo ở trại trẻ mồ côi hoặc là được người hảo tâm quyên tặng, hoặc là viện trưởng đi thu mua lại từ các trạm xử lý rác rưởi với giá rẻ mạt. Tóm lại, quần áo sẽ vừa cũ vừa rách, luôn cọ vào da khiến nổi mẩn đỏ bừng.

Xuyên qua đến nơi này lâu như vậy mà cho đến tận bây giờ, Faye vẫn chưa từng mặc một bộ quần áo nào có vải dệt mềm mại đến như vậy. Cô ôm chặt lấy cái túi màu đen, vứt luôn chuyện của cô gái bên cạnh ra sau đầu.

Đây không phải là Vực Sâu khủng bố gì hết, nơi đây quả thật chính là Thiên Đường!!!