Vinh báo con đột nhiên ngửi thấy mùi máu, chậm chạp quay người lại, mắt báo trong sáng nhìn về phía hắc long khổng lồ đang lặng lẽ lại gần, nhẹ nhàng lùi lại, cái đuôi áp sát vào tổ chim. Con rồng đen này... quá lớn, áp lực lên chú thú nhỏ quá nặng nề!
Ngao Già không có thời gian nói chuyện với con thú nhỏ này, anh không chắc mình còn tỉnh táo được bao lâu nữa, nên dùng móng vuốt nắm lấy mép tổ chim, nhấc tổ chim xuống, đặt trên đất rồi bay lên cao.
Chứng rối loạn của thú nhân ở đế quốc tuy đáng sợ nhưng may mà có thời gian giới hạn, hơn nữa Ngao Già còn có viên năng lượng nên vẫn có thể phần nào làm dịu cơn cuồng nộ.
Chỉ là khi sức mạnh tăng lên, viên năng lượng anh đang đeo cũng không còn hiệu quả như trước, nên anh thường xuyên không kiểm soát được mà thay đổi giữa hình thú và hình người.
Dù viên năng lượng này được khắc bởi bậc thầy điêu khắc nổi tiếng nhất đế quốc, tỉ mỉ phỏng theo hình dạng thú của anh.
Vinh Minh Thời đứng trong tổ chim nhìn theo con rồng đen bay xa, thấy nó lại rơi thẳng xuống đất. Lần này, nó rơi xuống dưới dạng rồng đen, tạo ra tiếng động rất lớn, đầu rồng khổng lồ hướng về phía Vinh Minh Thời.
Trước khi Ngao Già biến lại thành người, anh vẫn không thể kiềm chế mà phun ra một chút hơi rồng, tạo ra một đám lửa nhỏ, ngọn lửa cam trong bầu trời đang tối dần trở nên ấm áp.
So với đám cháy vẫn đang lan rộng trên ngọn núi xa xa, đám lửa nhỏ này trông thật vô hại.
Vinh Minh Thời nhìn tổ chim trên đất rồi lại nhìn về phía người máu thịt lẫn lộn đang nằm bên cạnh đống lửa kia. Sau đó duỗi móng vuốt ra bắt đầu lục lọi hai quả trứng, vất vả kéo chúng ra khỏi tổ, lăn lông lốc đến bên cạnh hắc long nhân.
Vinh Minh Thời cúi đầu nhìn người này, xác nhận không chết, mới quay đi, đến bên đống lửa đào một cái hố, cho hai quả trứng vào đó rồi chôn lại. Tiếp đó, Vinh Minh Thời nhịn cơn đói, lôi một ít cành khô trong tổ chim ra, dời đám lửa lên trên lớp đất chôn trứng.
Vinh báo con ngồi bên đống lửa đang cháy, ngọn lửa cam phản chiếu trên bộ lông trắng, tạo thành lớp ánh sáng vàng, nhuộm ra sắc màu ấm áp.
Ngọn lửa trên đất cháy một hồi lâu, Vinh Minh Thời rời đống lửa sang một bên, chăm chú nhìn vào mặt đất đã cháy, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi lớp đất không còn nóng nữa, mới cẩn thận lật lớp đất lên, móng vuốt trắng của chú đã bị tro tàn nhuộm thành màu đen.