Sau Khi Xuyên Thư Bị Giam Cầm Trong Lòng Bàn Tay Sư Tôn Bệnh Kiều

Chương 40: Càng muốn tranh giành với ngươi

Vừa rồi 886 cho cậu xem chính là quá trình Lăng Hành Tri gặp Liễu Thiên Ti, Lăng Hành Tri nằm vùng tại Thiên Nhai Kiếm Tông, không thể không thu lại tất cả năng lực, kết quả vì đẹp mà bị con trai của một trưởng lão để ý, cậu ta thà chết chứ không chịu khuất phục, bị hành hạ đủ kiểu ở ngoại môn, tại nơi này gặp Liễu Thiên Ti, Liễu Thiên Ti ra tay giúp đỡ cậu ta, từ đó cậu ta coi Liễu Thiên Ti như thần thánh.

Mẹ kiếp, những mô tả này quen quá!

Chẳng phải chính là những việc cậu vừa mới làm sao?!

Điều khiến cậu thấy hoảng sợ nhất là trong cốt truyện sau đó, tên này vẫn luôn để ý đến thân xác của nguyên chủ, rất nhiều lần suýt chút nữa bị tên này ăn tươi nuốt sống, chính là cái loại ăn đến tận xương cốt.

Nghĩ lại cậu trước đây còn thấy người ta dễ thương, hiền lành, dễ bị bắt nạt, muốn bảo vệ bên mình, này mẹ nó... haiz, thật muốn tát cho mình một cái, đánh tỉnh bản thân lúc đó.

Lăng Hành Tri là ai? Là ác quỷ bò ra từ hàng vạn ác quỷ, có thể bị mấy tên nhãi nhép đó bắt nạt sao? Người ta căn bản là đang giả vờ. Nghĩ đến đây, cậu bừng tỉnh, chẳng lẽ Lăng Hành Tri ngay từ đầu đã để ý đến thân xác của cậu sao? Không chút tiếng động, lặng lẽ tạo quan hệ gần gũi, rồi tìm cơ hội ăn thịt cậu luôn?

Ôi trời, phải chạy, nhất định phải chạy.

Vội vàng chạy về phòng mình, đóng cửa lại, còn chưa yên tâm, thi triển mấy thuật pháp, rồi thu mình trên giường.

886: "Quả nhiên nam nhân đều là cặn bã, trước đó còn nói một câu bảo vệ người ta, bây giờ thì trốn rồi."

Hệ thống chó má này không thích hợp.

Diệp Hàn Cố: "886, ngươi bị nhiễm virus à?"

886: "Không hề."

Diệp Hàn Cố: "Thế sao ngươi lại trở nên kỳ kỳ quái quái như vậy?"

886: "Không phải ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận sao? Ta sẽ không chết, vì thế để ký chủ có thể sống lâu hơn một chút, ta đã dành cả đêm để đọc hàng vạn cuốn sách, để có thể giao tiếp với ký chủ."

Diệp Hàn Cố: "..."

886: "Sao vậy? Ký chủ không thích kiểu giọng này? Vậy ta liền đổi kiểu khác?"

886: "Ký chủ đại nhân, thế này ngươi thích không?"

886: "Thân ái?"

Diệp Hàn Cố: "886... ngươi có bệnh phải không?"

Diệp Hàn Cố mắt tối sầm, vừa bị Lăng Hành Tri dọa đến hồn bay phách lạc, lại bị hệ thống chó má này quấy rối, cậu suýt nữa thì ngất xỉu.

Diệp Hàn Cố: "Đừng làm phiền ta, ta muốn yên tĩnh."

Phía bên kia, trong phòng của Lăng Hành Tri, sau khi Diệp Hàn Cố rời đi, cậu ta ngồi dậy, cầm cả lọ Dưỡng Linh Đan, mỉm cười.

Lăng Hành Tri: "Cả lọ Dưỡng Linh Đan, ngươi thật sự rộng rãi."

Lăng Hành Tri: "Ngươi đã tặng ta thứ tốt như vậy, ta phải tặng ngươi thứ mới tốt đây gì đây?"

Lăng Hành Tri cứ ngồi trong phòng như vậy chờ Diệp Hàn Cố, đợi mãi đến tối, người cần đợi vẫn chưa xuất hiện, tâm trạng tốt của cậu ta dần dần biến mất, thay vào đó là sự oán giận.

Diệp Hàn Cố, sao ngươi không đến thăm ta?

Cậu ta vừa định mở cửa đi ra thì cảm giác được một luồng khí tức sắc bén đang tiến gần, chính là khí tức mà cậu ta cảm nhận được ở hoàng lăng, vội vàng thu lại khí tức, cậu ta vẫn chưa gặp được người, tin tức cũng chưa dò la được, tạm thời không thể rời khỏi Thiên Nhai Kiếm Tông.

Nhân lúc người kia chưa vào, dùng tốc độ nhanh nhất nằm trở lại giường.

Đế Trầm Uyên đến trước giường, ánh mắt lạnh lùng chưa từng đặt lên người Lăng Hành Tri, nói thẳng.

Đế Trầm Uyên: "Cởi ra."

Hắn chỉ vào chiếc áo choàng của Diệp Hàn Cố.

Lăng Hành Tri ‘sợ hãi’ nhìn người đột ngột xuất hiện, lộ ra vẻ ‘lo lắng’.

Lăng Hành Tri: “Ngươi là ai? Tại sao lại đột nhiên xông vào phòng ta.”

Ngoài Diệp Hàn Cố, Đế Trầm Uyên không có chút kiên nhẫn nào với người khác, hắn lập tức dùng lực, ném Lăng Hành Tri lên không trung rồi cởi y phục của Diệp Hàn Cố ra.

Nhận lấy chiếc áo choàng, thân thể của Lăng Hành Tri cứ như vậy rơi mạnh xuống đất, hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn, cầm chiếc áo quay người rời đi. Hắn cần phải cảnh cáo Hàn Hàn phải giữ khoảng cách với những người khác ngoài hắn. Dám tặng y phục cho người khác, sao cậu dám làm thế!

Nhìn bóng dáng người rời đi, trong mắt Lăng Hành Tri đầy lạnh lẽo.

Hừ... yêu thương đồ đệ bảo bối của ngươi như vậy sao? Ta càng muốn cùng ngươi tranh giành.