“Bạn gái cũ?!”
Khâu Địch cười gật đầu, kể lại chuyện xảy ra trong phòng nghỉ mấy ngày trước.
Mà người nghe trung thành của cậu ta - Trương Phong Khải, thỉnh thoảng sẽ “oa”, “ồ”, “à”.
Chờ bọn họ nói chuyện xong, Nhâm Dương đã chơi xong một trận, tháo tai nghe ra.
Lâm Chi đánh một trận này rất sướиɠ, cô giống như bật hack, thuận lợi từ đầu đến cuối, thậm chí còn lấy được bốn mạng trong trận đánh đồng đội.
Sau khi tính toán xong, cô nhìn tên “Ren” trong danh sách bạn bè, di chuột đến nút đóng trên giao diện nhưng lại chậm chạp không bấm vào.
Cuối cùng, Nhâm Dương là người chủ động gửi tin nhắn cho cô.
[Ren: Ngày mai bình luận à?]
[Ren: Ngủ sớm một chút, ngủ ngon.]
Tin nhắn vừa gửi đến, Lâm Chi liền nhìn thấy ảnh đại diện trong danh sách bạn bè đã tối sầm lại.
Giống như anh sợ cô sẽ đáp lại, dùng một câu làm tan biến hy vọng của anh.
Lại sợ cô không đáp lại, không lên tiếng như chưa từng thấy.
Nhâm Dương buông chuột ra, đứng dậy, thuận tiện bỏ hộp bạc hà trên bàn vào túi.
Trương Phong Khải thu hồi vẻ mặt hóng chuyện vừa rồi, nói với Nhâm Dương: “Chờ một chút, Nhâm Dương, cậu ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Khâu Địch lo sợ.
“Anh Khải, không đến mức đấy chưa, đội trưởng yêu đương anh liền muốn giáo huấn, bọn họ còn chưa quay lại với nhau, anh đúng là đồ ba dượng độc ác, dùng gậy đánh gãy uyên ương!”
Trương Phong Khải cười mắng: “Đánh gãy uyên ương cái gì, không phải chuyện của cậu, cậu luyện tập cho tốt đi, cậu có biết năm đó lúc đội trưởng của cậu vừa đến đã luyện tập mười lăm, mười sáu tiếng mỗi ngày không, thức đến ba, bốn giờ sáng...
Nhâm Dương xoa xoa lông mày, bất đắc dĩ nói: “Anh không cần phải nói chuyện này với cậu ta, cũng không đáng để khoe ra.”
Thức đêm không tốt.
“Cũng đúng.” Trương Phong Khải lập tức gật đầu: “Lúc đó tình huống của Nhâm Dương có chút đặc biệt, ước gì mình có thể lập tức nổi bật, giành được chức vô địch thế giới...”
Hai mắt Khâu Địch sáng ngời, cậu ta muốn nhân cơ hội nghe câu chuyện truyền kỳ của đội trưởng lúc trẻ, nhưng vừa mới nghe được cái mở đầu đã bị Nhâm Dương cắt ngang.
“Anh Khải, không phải anh có chuyện muốn nói với em sao?”
“À, đúng, đúng, đúng rồi!”
Khâu Địch tiếc nuối nhìn huấn luyện viên và đội trưởng bước ra ngoài phòng tập.
Nhâm Dương tưởng Trương Phong Khải thật sự muốn nói chuyện về Lâm Chi, cho nên trước khi Trương Phong Khải hỏi, anh chủ động giải thích.
“Anh Khải, trong khoảng thời gian này em muốn quay lại với bạn gái cũ, nhưng anh đừng lo lắng, em có chừng mực, sẽ không vì chuyện này mà làm chậm trễ chuyện thi đấu.”
Giọng nói bình tĩnh mà kiên định.
“Ài, tôi không nói với cậu chuyện này... ”
Trương Phong Khải sờ mũi.
“Nhưng...”
Anh ta không nhịn được mà tò mò.
“Người mà cậu nhớ thương trước kia, không phải cô ấy chứ?”
Nhâm Dương không phủ nhận, nói phải.
Cách đây năm năm, lần đầu tiên Nhâm Dương đến gia nhập đội, mức độ cống hiến của anh đã khiến tất cả các tuyển thủ cũ đều phải tự ti.
Trương Phong Khải từng tò mò hỏi anh nguyên nhân, anh chỉ nói là vì một người, muốn trở nên nổi bật sớm một chút.
Khi đó, Trương Phong Khải làm gì để những lời này trong lòng, nghe thôi còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Không ngờ tới lại là bạn gái cũ của anh.
Trương Phong Khải kinh ngạc nói: “Vậy cậu yêu người ta cũng lâu nhỉ, đến bây giờ vẫn còn nhớ thương.”
Anh ta tặc lưỡi, thở dài một lúc mới chuyển chủ đề, nhắc đến chuyện chính.
“Hai ngày trước người nhà cậu đến gặp tôi, hy vọng tôi có thể khuyên cậu nghỉ thi đấu, dù sao tay của cậu...”
Các tuyển thủ chuyên nghiệp dễ mắc nhiều bệnh nhẹ khác nhau trong quá trình luyện tập lâu dài và cường độ cao, mà Nhâm Dương không may bị chấn thương ở tay, trong hai năm qua tình trạng ngày càng nghiêm trọng.
Xét đến tình trạng sức khỏe của anh, gia đình Nhâm Dương vẫn mong anh sẽ giải nghệ càng sớm càng tốt để dưỡng thương.
Năm ngoái bọn họ đã đề cập đến chuyện này một lần, lúc ấy Nhâm Dương không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp từ chối – anh còn có thể đánh.
Nhưng năm nay, chấn thương của anh trở nên nghiêm trọng hơn, suýt nữa không thể thi đấu ở giải mùa xuân, bác sĩ khuyên anh không nên tiếp tục đánh chuyên nghiệp.
Trương Phong Khải thầm nghĩ, hai mươi ba tuổi cũng là độ tuổi của tuyển thủ chuyên nghiệp, đặc biệt là đối với một người liều mạng như Nhâm Dương.
Nhâm Dương nhìn huấn luyện viên, đè nén sự bực bội trong lòng, nói: “Anh Khải, để em suy nghĩ một chút, xem tình huống của giải thi đấu thế giới năm nay sao đã.”
Anh đã theo FV thi đấu chuyên nghiệp năm năm, giải đấu to nhỏ anh đều tham gia, trong đó có nhiều chức vô địch KON trong nước, thứ duy nhất còn thiếu là chức vô địch thế giới, đây đã trở thành một chấp niệm của một tuyển thủ chuyên nghiệp như anh.
Trương Phong Khải cười: “Năm ngoái cậu cũng nói như vậy, cậu nhất định phải đoạt được chức vô địch này đúng không?”
“Đúng vậy.” Nhâm Dương hơi dừng một chút, còn nói: “Nhưng năm nay khác với những năm trước.”
Lớp mười một năm ấy, Nhâm Dương nói anh muốn thi đấu chuyên nghiệp. Lâm Chi mỉm cười, nói với anh, vậy anh đi đi, đi lấy cái chức vô địch thế giới về.
Lúc đó anh cũng không biết lấy sự tự tin ở đâu ra, thuận miệng nói được.
Nhưng lời hứa này vẫn chưa được thực hiện.
Mà năm nay anh muốn thực hiện nó.
Trương Phong Khải có hứng thú hỏi: “Có gì không giống?”
Ánh mắt Nhâm Dương vẫn như cũ, lười biếng thản nhiên, nhưng ngữ khí lại nghiêm túc.
“Những năm trước, em làm điều đó vì ước mơ và đồng đội, nhưng năm nay mối tình đầu của em ở đây, em không thể bị mất mặt trước mặt cô ấy.”
Huấn luyện viên Trương mất cảnh giác, bị nhét đầy một ngụm thức ăn cho chó.
Còn chưa quay lại với nhau đã rải cơm chó khắp nơi như vậy rồi, ngày nào đó thật sự theo đuổi được thì không biết còn như thế nào nữa?!