Trong lòng nàng suy nghĩ nhanh chóng, dần dần có kế sách. Nàng không lên tiếng, cũng không động đậy, cứ để cho chiếc váy che phủ hoàn toàn mình.
Cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Tống Hoài Yến nhìn nàng như đã không còn sức kháng cự nữa.
Hắn đợi hồi lâu mà không thấy nàng lên tiếng, lúc gần mất kiên nhẫn thì lại thấy nàng động đậy... nhưng cũng không thể gọi là động đậy, mà là chiếc váy trên người nàng đang rung lên.
Giống như chiếc lá trong cơn gió mạnh, nhẹ nhàng đung đưa, chiếc váy cũng theo cử động của vai mà run lên nhẹ nhàng.
Sau một lúc, Tống Hoài Yến mới nhận ra, nàng đang khóc.
Tống Hoài Yến đã thấy quá nhiều nữ nhân khóc, trong hậu cung có đủ loại nữ nhân, mỗi người một tính cách, khóc lên thì tựa như hoa lê gặp mưa, có vô số dáng vẻ.
Nhưng chỉ có người trước mắt này, không có chút âm thanh nào, cố gắng kiềm chế bản thân, như thể sợ hắn phát hiện ra.
Nhưng từ chiếc váy rung động, hắn lại có thể đoán được, nàng lúc này có bao nhiêu ấm ức.
Bàn tay đang nghịch chén trà dừng lại, rồi từ từ đứng dậy, bước về phía nàng.
Bước chân của hắn chậm rãi tiến lại gần.
Dưới tà áo, mí mắt Nam Thù run lên, hít một hơi thật sâu. Nàng cắn chặt môi, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Những giọt nước mắt to lớn rất nhanh đã làm ướt lòng bàn tay nàng.
Một mùi hương thoảng qua, Tống Hoài Yến đi đến bên cạnh nàng rồi dừng lại. Toàn thân nàng bị chiếc váy che phủ, vòng eo mảnh mai vẫn đang khẽ run rẩy.
Lần trước cũng như vậy, người này ngồi trên eo hắn, cũng sợ hãi mà run rẩy: “Nếu không phải vậy, sao sáng hôm đó ngươi lại bỏ chạy?”
Giọng hắn trầm xuống rất nhiều, không thể nghe ra cảm xúc bên trong: “Hay là ngươi nghĩ ta không tìm được ngươi?”
Hai câu nói liên tiếp vang lên, nghe như đã hết kiên nhẫn.
Tống Hoài Yến nhìn đôi tay nàng, tiến lại gần hơn, nhìn đôi tay ngọc ngà càng thêm thon dài trắng nõn. Hắn khẽ co ngón tay, lại quát lên: “Ngẩng đầu lên.”
Nam Thù lần này không dám phản kháng, ngoan ngoãn thẳng lưng. Nàng quỳ trên đất, mặt hơi ngẩng lên, chiếc váy như khăn voan của tân nương, nhưng vẫn phủ kín đầu nàng.
Ngón tay thon dài đưa ra, Tống Hoài Yến nắm lấy một góc chiếc váy, từ từ kéo nó ra khỏi đầu nàng.
Giống như ánh sáng chợt chiếu rọi trong đêm đen.
Đôi mắt e lệ long lanh ánh nước, ngước nhìn lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của hắn.
Tống Hoài Yến nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng. Đôi mắt hạnh long lanh ướŧ áŧ, lúc này trong hốc mắt vẫn còn đọng lại hơi nước, nhưng lại không che giấu được vẻ lấp lánh bên trong.
Ánh mắt Tống Hoài Yến rời khỏi đôi mắt mê hoặc lòng người kia, sau đó nhìn xuống, lông mày nhíu lại.
Thoạt nhìn khuôn mặt này có chút bình thường.
Người này có một đôi mắt sáng ngời, một giọng nói ngọt ngào mà không ngấy, ngón tay thon dài cân đối, ngay cả chiếc cổ cũng sinh ra hợp ý hắn...
Hắn khẽ tặc lưỡi một tiếng, đưa tay nâng cằm nàng lên.
Chiếc cổ thon dài hơi ngẩng lên, cả khuôn mặt lộ ra không sót chút nào. Dễ dàng nhận ra điều bất thường, chỗ nước mắt chảy qua màu da đều nhạt hơn, rất không tự nhiên.
Hắn nhíu mày, ngón tay cái lau lên má nàng.
Ngón tay lau qua để lại một dấu vết, giống như chuồn chuồn lướt nước gợn lên từng tầng sóng, lộ ra dung mạo vốn có bên dưới.
Nàng quỳ trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn. Lại giống như một chiếc bình hoa tinh xảo phủ đầy bụi bặm, đặt ở góc khuất, lặng lẽ không tiếng động, chẳng chút bắt mắt.
Nhưng giờ đây lớp màu vàng sẫm đã phai đi, lộ ra lớp men sứ trắng bên trong, mới biết được, nơi bị bụi bặm che phủ, hóa ra lại sáng ngời như ánh trăng rằm.
Đôi mắt long lanh ánh nước, cánh môi đỏ mọng như sắp nhỏ máu. Nàng quỳ dưới chân hắn, vòng eo thon thả, thanh tú động lòng người, xinh đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Đầu ngón tay Tống Hoài Yến đang nắm lấy cằm nàng siết chặt, hít sâu một hơi, nàng chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở trong giây lát.
Khiến hắn không khỏi nghĩ, đằng sau lớp che phủ này rốt cuộc là vẻ rực rỡ chói lọi đến nhường nào.
“Trên mặt đây là cái gì?” Cổ họng hắn khẽ chuyển động, Thái tử điện hạ cúi đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt kia.