Mọi người ở đây đều là phu nhân quyền quý ở kinh thành, ai cũng không rõ lý do vì sao Thừa Ân phu nhân lại rời đi, nhất định là có chuyện gì lớn xảy ra mới có thể khiến Thừa Ân phu nhân mất bình tĩnh trước mặt mọi người, rời đi rất vội vàng.
Không lâu sau, lão phu nhân cũng lấy cớ mệt mỏi để rời đi.
Hai nữ chủ nhân của phủ Thừa Ân lần lượt rời đi, thật lâu vẫn không trở lại. Chỉ có vài nha hoàn được đại ma ma kêu ở lại.
Việc này rất thiếu tôn trong với các vị phu nhân ở đây.
Nhưng may mắn thay, trước khi bữa tiệc mừng xuân kết thúc, thì Thừa Ân phu nhân cũng đã quay lại, nét mặt không giấu được sự mệt mỏi và xin lỗi các vị phu nhân.
***
Bên kia hồ, dù là nam thanh nữ tú chưa hề quen biết nhau, nhưng họ vẫn giúp đỡ nhau, góp ý cho những bài thơ mới viết, hoặc gửi lời chúc phúc cho những bức tranh và bài bình luận mới sáng tác. Đó cũng là một hoạt động đầy ý nghĩa.
Tuy nhiên, vẫn có một số tin tức tốt được truyền đến. Rất nhanh sau đó, phát hiện ở phủ Thừa Ân xảy ra một số chuyện.
Những chủ nhân của cung Thành An đã đột nhiên tách nhau ra trên đường đến yến tiệc năm ngoái. Tin tức này sao có thể qua mắt được những vị khách đến tham gia yến tiệc chứ.
Cho đến khi vài vị thái y hối hả tiến vào Thừa Ân, nhị hoàng tử và tam hoàng tử lần lượt biến mất, các vị quan khách cuối cùng cũng chắc chắn cho những gì họ suy đoán.
Hóa ra, thái tử đã xảy ra chuyện.
Dù phủ Thừa Ân đã nhanh chóng phong tỏa tin tức, nhưng một số tin tức về thái tử vẫn bị lộ ra, hơn nữa hoàng đế còn trực tiếp phái người đón thái tử về.
Nghe nói, kiệu của thái tử được che kín hoàn toàn, ngay cả khuôn mặt của thái tử cũng không ai nhìn thấy.
Yến tiệc mùa xuân không giải quyết được vấn đề gì, các vị quan khách tranh thủ cáo từ rời đi.
---
Tuy là tin tức về thái tử vẫn chưa được truyền đến tất cả mọi người, nhưng những người cần biết thì đều đã biết.
Hầu tước Uy Viễn sốt ruột đứng trước phủ hầu tước Thừa Ân. Khi thấy ba vị phu nhân của hầu phủ lần lượt đến, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông dịu dàng nói với ba vị phu nhân: “Chúng ta về thôi.”
Tại yến tiệc mùa xuân ở phủ Thừa Ân, hầu tước Ngụy Văn cũng nhận được thiệp mời, ngài đã mời một vị thiếu nữ bằng tuổi trong cung cùng tham dự.
Hầu tước Uy Viễn, người đồng tuổi với thiếu nữ, có ba người con: Nhị tiểu thư Bùi Quyên, tam tiểu thư Bùi Tú và tứ tiểu thư Bùi Chúc.
Trong đó, tam tiểu thư và tứ tiểu thư là con chính thất, nhị tiểu thư là thứ nữ - con của tiểu thϊếp, tam tiểu thư là đích nữ - con của chính thất, còn tứ tiểu thư Bùi Chúc là con gái của đệ đệ Hầu tước Uy Viễn.
Thái tử đột nhiên xảy ra chuyện, cả phủ Thừa Ân lo lắng không yên, ngay cả trong hoàng cung cũng bị chấn động.
Về chuyện của thái tử, không ai dám bàn tán bừa bãi. Tin tức về Thái tử chưa lan xa, nhưng trong lòng những vị khách tham dự yến tiệc vẫn ít nhiều vẫn bất an.
Dẫu sao, Thái tử xảy ra chuyện trong yến tiệc, hoàng đế nổi giận thì khó tránh được cơn thịnh nộ.
****
Bùi Chúc ngồi trong xe ngựa, nhìn ngắm dung nhan kiều diễm của mình phản chiếu trong gương, đôi lông mày như dãy núi xa xăm, ánh mắt trong veo như suối nước.
Hai má hồng đào, đôi mắt hạt mơ, làn da trắng ngần.
Chiếc gương nhỏ được khảm một mảnh ngọc chỉ bằng lòng bàn tay trẻ con, phản chiếu rõ từng đường nét khuôn mặt. Một món đồ khiến ai cũng thích thú, nhưng lại ít ai có được.
“A Chúc, muội nghĩ thái tử sẽ ra sao?”
Tam tiểu thư Bùi Tú cúi đầu xuống, thấp giọng hỏi. Biểu cảm nàng ấy có chút nặng nề, không phấn khích. Dẫu sao nàng ấy vẫn còn trẻ, vô ưu vô lo, chỉ xem những gì mình muốn.
Bùi Chúc lắc đầu tỏ ý không biết, ngước mắt nhìn cô gái ngồi đối diện.
Thiếu nữ ấy dung mạo xuất chúng, dáng người thanh mảnh, mặc bộ váy dài mới tinh màu đào và hồng phấn, thêu họa tiết hoa sen. Trên búi tóc cài một đôi trâm chuồn chuồn bằng vàng đính ngọc đỏ, tai đeo khuyên hồng ngọc lựu, cổ quấn dây chuyền vàng khảm ngọc, trên cổ tay đeo hai chiếc vòng tay được khảm đầy ngọc trai và vàng ròng. Quả thực toát lên vẻ quý phái và thanh cao như mười viên ngọc trai.
Nàng có chút lơ đễnh, dường như không nỡ làm gãy chiếc quạt ngà trong tay.
Nghe thấy lời của Bùi Tú, nàng quay đầu nhìn, đôi mắt sáng rực, trách: “Thái tử xảy ra chuyện, tỷ vui lắm phải không?”
Bùi Tú không sợ, thẳng thắn đáp lại: “Con mắt nào của muội thấy ta vui?”
“Cả hai mắt của ta đều nhìn thấy!”
“Vậy thì mắt muội có vấn đề!”
Thấy hai người lại muốn cãi nhau, Bùi Chúc khuyên: “Đừng cãi nữa, chúng ta còn chưa về đến nhà mà.”
Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng huyên náo, hiển nhiên xe đang đi qua con phố đông đúc. Nếu còn cãi nhau, thì những người bên ngoài sẽ nghe thấy hết, chả khác nào đánh động tên tuổi của tiểu thư phủ Hầu tước Uy Viễn.
Cuối cùng, Bùi Tú kìm lại, chỉ hừ một tiếng.
Nàng ấy hạ giọng, châm chọc: “Ta biết nhị tỷ rất quan tâm đến Thái tử, nhưng đáng tiếc Thái tử không hề biết nhị tỷ là người như thế nào.”
Tất cả mọi người đều biết giấc mộng muốn trở thành thái tử phi của nhị tiểu thư phủ Uy Viễn hầu, nhưng nàng ta chưa từng tự nhìn lại thân phận của mình!
Bùi Quyên tức giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp cũng tái đi.
Nàng ta siết chặt cây quạt ngà trong tay, lớn tiếng: “Ngươi còn dám nói nữa, ta sẽ xé toạc miệng ngươi ra rồi về báo với phụ thân!”
Sắc mặt Bùi Tú cứng lại, nghiến răng nói: “Tỷ còn không động tay, thì sẽ bị tố cáo ngược lại đấy. Chẳng phải tỷ giỏi mách lẻo lắm sao!”
“Ngươi sợ à?” Bùi Quyên kiêu ngạo nhìn cô.
Bùi Tú không đáp, gương mặt vẫn xinh đẹp như thế. Bùi Tú tiến đến gần Bùi Chúc, ôm lấy nàng, như thể hai tỷ muội đoàn kết lại để đối chọi với Bùi Quyên.
Bùi Quyên hơi nhíu mày, nhìn Bùi Chúc, ánh mắt không giấu nổi sự thù địch và cảnh giác.
Bùi Chúc nhẹ nhàng vỗ tay Bùi Tú để an ủi, cúi đầu như thể không thấy ánh mắt đối diện.
Từ một tháng trước, ánh mắt của Bùi Quyên đã mang đầy địch ý và cảnh giác khi nhìn nàng. Bản thân nàng thừa nhận chưa từng đắc tội với Bùi Quyên, nên cũng không hiểu tại sao.