Bất Ngờ Nổi Tiếng Sau Khi Nhận Lại Anh Ruột Đỉnh Lưu

Chương 31: Vẽ tranh đoán chữ

[Nhanh lên, đây là lúc nữ chính bị dồn ép mọi phía, là thời điểm thích hợp để ra tay giúp đỡ, xây dựng tình bạn giữa hai người rồi!!]

Thẩm Vãn Vãn nhếch môi cười, giọng điệu vừa điệu đà vừa mỉa mai.

“Thế giờ làm sao đây nhỉ? Rõ ràng tôi cũng bị mắng cùng mà.”

Ánh mắt Thẩm Vãn Vãn lạnh lùng.

Không đổ thêm dầu vào lửa đã là sự giúp đỡ lớn nhất cô dành cho Bạch Lăng rồi.

001: [...]

Nó đã quen với dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ, không đặt ai vào mắt của Thẩm Vãn Vãn.

Đột nhiên nghe giọng điệu như vậy, nếu không vì những lời nói vẫn giống như bình thường, có khi nó đã nghĩ Thẩm Vãn Vãn bị ai nhập mất rồi.

Đúng là phản!

Bây giờ còn sáng tạo ra cách phản nghịch mới!

Giang Thiên Phàm vẫn tiếp tục gây áp lực lên Bạch Lăng:

“Giờ tôi là đội cuối cùng, cậu nói đi, cậu có định giúp tôi không? Có thẻ nhảy qua thử thách nào không thì đưa tôi ngay đi!”

Bạch Lăng do dự, im lặng một lúc lâu, như thể đang lưỡng lự.

Đồng đội Kim Tiểu Ngư thấy vậy cũng cuống lên: “Sao có thể tùy tiện cho được? Thẻ của chúng ta không phải của rơi đâu, Bạch Lăng, cậu không được đưa cho họ!”

Giang Thiên Phàm bắt đầu giở trò: “Bạch Lăng, chúng ta là bạn thân phải không? Tô Đình Hiên chẳng phải cũng là bạn cậu sao?! Tôi nói thẳng ở đây, nếu cậu không giúp thì chúng ta tuyệt giao!”

Tô Đình Hiên đứng bên cạnh chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống ngay lập tức.

Kim Tiểu Ngư tức giận: “Bạch Lăng, nếu cậu cứ đưa thẻ cho người khác thì tôi cũng không muốn làm đồng đội với cậu nữa!”

Thấy tình hình sắp đi xa, sắp có màn cãi nhau khó coi, người tốt bụng Tưởng Uyên vội đứng ra can thiệp:

“Mọi người bình tĩnh, đừng cãi nhau, chỉ là trò chơi thôi mà. Đừng để ảnh hưởng đến tình cảm cá nhân.”

Được nhắc nhở, Giang Thiên Phàm và Kim Tiểu Ngư mới nhớ ra là đang livestream, vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt.

Trương Nghị Nhiên cũng gật đầu, hỏi Giang Thiên Phàm: “Thế thẻ của hai người đâu rồi?”

Giang Thiên Phàm ôm mặt: “Dùng hết rồi.”

Trương Nghị Nhiên hỏi tiếp: “Còn xu tốc độ thì sao?”

Giang Thiên Phàm bực dọc liếc Thẩm Vãn Vãn một cái: “Cũng hết rồi.”

Ở một khía cạnh nào đó, đội của Giang Thiên Phàm và Tô Đình Hiên thực sự là đội kém nhất, vấn đề cũng rất lớn.

Tô Đình Hiên là công tử bột, chẳng biết làm gì cả.

Giang Thiên Phàm lại là người nóng nảy, được nước lấn tới.

Hai người không giống Thiệu Du Dã và Thẩm Vãn Vãn, họ không phơi bày mâu thuẫn ra ngoài mà che giấu, khiến cả hai đều bất mãn ngầm.

Trương Nghị Nhiên nghẹn lời, rồi an ủi: “Không sao đâu, các cậu còn có thể hy vọng vào trò chơi tối nay để thắng, lấy thẻ đạo cụ lật ngược tình thế!”

Tổ chương trình rất hiểu tâm lý, biết rằng các yếu tố lội ngược dòng mới là điểm thu hút lớn nhất, vì thế mỗi tối đều tổ chức thêm trò chơi.

Đội thắng cuộc sẽ được bốc thẻ đạo cụ tăng cường, chia theo nhiều cấp độ.

— Thẻ suối nước nóng mà Bạch Lăng đưa cho Thẩm Vãn Vãn trước đó chính là thẻ SSS mà cô ta may mắn rút được khi thắng trò chơi.

Dù Trương Nghị Nhiên nói vậy, nhưng ai cũng ngầm hiểu rõ.

Đến lúc chơi, không đội nào có thể nhường cơ hội lấy thẻ cho đội khác chỉ vì họ đang bị tụt lại phía sau.

Trò chơi nhỏ tối nay là trò vẽ tranh đoán chữ.

Dù Thẩm Vãn Vãn rất mong có thêm thẻ, nhưng thực tế lại chứng minh—

Cô và Thiệu Du Dã, không có ăn ý cũng chẳng có tài vẽ tranh.

Đối diện với những hình vẽ kỳ quái của Thiệu Du Dã, dù Thẩm Vãn Vãn có căng mắt nhìn muốn tóe lửa cũng không tài nào đoán được Thiệu Du Dã muốn thể hiện thứ gì với nét vẽ “xuất thần” của anh ấy.

Sau khi bị loại liên tiếp, cuối cùng Thiệu Du Dã không nhịn được mà nói:

“Dễ thế này mà cô cũng đoán sai à?!”

Thẩm Vãn Vãn bất lực nhìn vào đám hình nguệch ngoạc trên bảng của anh ấy: “Anh thử nói xem cái này là gì?”