Hơn nữa, hai thử thách trước rất khó khăn, đội cô ấy phải dùng đến cả thẻ đạo cụ và xu tốc độ để qua vòng mới đến được đây.
Vậy mà họ lại nhẹ nhàng đuổi kịp đến tận đây sao?
Thiệu Du Dã chủ động chào hỏi hai người.
Gia Lộ cũng gật đầu đáp lại.
Thẩm Vãn Vãn và Trì Điềm là bạn cùng phòng, dù không giao tiếp nhiều nhưng Trì Điềm cảm thấy Thẩm Vãn Vãn không đến mức khó chịu như lời đồn.
Trì Điềm mạo hiểm hỏi: “Có muốn hợp tác không? Chúng tôi sẽ loại trừ một đáp án sai cho hai người với giá mười xu.”
Phản ứng đầu tiên của Thiệu Du Dã là từ chối ngay.
Hừ, mười xu.
Cướp tiền chắc?
Phần thưởng cao nhất từ vòng quay lớn khi vượt qua thử thách cũng chỉ là +20 xu thôi mà.
Hơn nữa, hai đội vẫn đang cạnh tranh với nhau, ai mà biết liệu thông tin họ cung cấp là đúng hay sai.
Ai ngờ Thẩm Vãn Vãn lại gật đầu: “Được thôi.”
Mười xu cũng không đắt.
Nhưng lại có thể thu hẹp phạm vi lựa chọn xuống 20%, tiết kiệm công sức và thời gian.
Thiệu Du Dã quay phắt sang nhìn cô.
“Cô chắc chứ?!”
Thẩm Vãn Vãn lườm anh ấy, phản đòn ngay: “Người bị trừ mất 20 xu thì không có quyền lên tiếng.”
Thiệu Du Dã: “…”
Khá lắm!
Hai bên giao dịch tay trao tay.
“Bó hoa màu xanh là sai.”
Trì Điềm vui vẻ cất mười xu vào túi, mỉm cười nói: “Hợp tác vui vẻ nhé~”
Thẩm Vãn Vãn cũng mỉm cười.
“Ừ.”
Trì Điềm và Gia Lộ vẫn cần phải đợi hết thời gian phạt, Thẩm Vãn Vãn và Thiệu Du Dã bắt đầu phần trả lời.
Cả hai ngồi xuống trước “gương thần tương hợp”.
Trong gương phản chiếu rõ nét hình ảnh của họ.
Nếu nhìn kỹ, đường nét khuôn mặt họ có vài phần giống nhau.
Thẩm Vãn Vãn hạ mắt trước, tránh ánh nhìn.
Tiếng “ting” vang lên, báo hiệu thời gian bắt đầu, phần hỏi đáp chính thức khởi động.
“Ngày đầu tiên Kỳ Lạc Châu mặc áo màu gì?”
Thiệu Du Dã: ?
Cái này sao anh ấy biết được?
Đành đoán bừa thôi.
“Màu đen!”
“Phụt!”
Một luồng khí nhẹ bắn ra từ lỗ thông hơi.
Thiệu Du Dã cảm giác tóc mái của mình bị luồng khí thổi bay lên, còn một sợi tóc xõa xuống má Thẩm Vãn Vãn, trông như kiểu rất cần người che chở.
Thẩm Vãn Vãn có vẻ bực: “Đến cái này anh cũng không nhớ nổi à?”
Thiệu Du Dã lạnh nhạt hừ một tiếng: “Ai rảnh mà nhớ màu áo cậu ta, tôi đâu có rảnh đến thế?”
Thẩm Vãn Vãn: “Nhưng anh có thể để tôi nói mà.”
Thiệu Du Dã: “Cô biết à?”
Thẩm Vãn Vãn: “Ừ.”
Thiệu Du Dã: “…”
Chết tiệt!
Câu hỏi thứ hai—
“Ngày đầu tiên Bạch Lăng nhận được phần thưởng gì?”
Thiệu Du Dã: “…”
Thẩm Vãn Vãn: “…”
Ba giây trôi qua, hai người không trả lời được, lại bị luồng khí thổi tiếp.
Thiệu Du Dã càu nhàu: “Cô nói sẽ trả lời cơ mà?”
Thẩm Vãn Vãn điềm nhiên đáp: “Tôi không biết.”
Giọng Thiệu Du Dã hơi cao lên: “Thế sao không nói sớm?”
Thẩm Vãn Vãn cười mỉm: “Anh biết không?”
Thiệu Du Dã trả lời đầy lý lẽ: “Tôi có thể đoán mà!”
Khán giả xem trực tiếp không nhịn được cười trước màn đối đáp này.
[Mọi người có thấy ánh mắt khinh khỉnh của Thẩm Vãn Vãn không, cười đau bụng quá!]
[Haha, đừng cười nữa, thân phận hài hước của Thiệu Du Dã sắp bị bại lộ rồi!]
[Tôi cười xỉu trong buổi phát sóng này rồi!]
[Tôi nghĩ thông tin mua của Thẩm Vãn Vãn vừa rồi là vô ích, với kiểu trả lời thế này, chắc không kịp gom được thời gian để chọn hoa đâu!]
Câu hỏi thứ ba—
“Người mà Thiệu Du Dã không muốn ghép đội nhất là ai?”
Câu này thì rõ ràng quá rồi.
Thiệu Du Dã có chút lưỡng lự, hơi mở miệng nhưng không nói.
Ngược lại, Thẩm Vãn Vãn không chần chừ đáp:
“Thẩm Vãn Vãn.”
Cuối cùng, cả hai cũng có được tín hiệu chiến thắng đầu tiên—
“Ting! Đúng rồi, +10 giây~”
Thiệu Du Dã: “…”
Khụ.
Biết nói thế nào đây nhỉ.
Có chút ngượng ngùng thật.
Nhưng rất nhanh, câu hỏi thứ tư được ném ra—
“Điều gì khiến Thiệu Du Dã thấy ngượng nhất?”
Thiệu Du Dã: “…”
Câu hỏi này lại là về anh ấy nữa, tổ chương trình muốn làm khó anh ấy sao?!