Bất Ngờ Nổi Tiếng Sau Khi Nhận Lại Anh Ruột Đỉnh Lưu

Chương 15: “Chúng ta phải cố gắng không đứng chót nhé!”

“Thế thì dùng lại đi, lè lè lè~”

Trương Nghị Nhiên làm mặt xấu trêu Kim Tiểu Ngư.

Lý Ngạn còn trêu chọc hơn, đưa ngón tay chỉ vào mình và ra hiệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ với cô ta — “Cô qua đây thử xem nào!”

Kim Tiểu Ngư tức giận: “Đợi đó, hôm nay sẽ để các người đứng thứ hai! Không, Châu Thần, anh cố lên đuổi kịp họ, để họ đứng thứ ba luôn đi!”

“Châu Thần” là biệt danh fan đặt cho Kỳ Lạc Châu.

Bạch Lăng khẽ che miệng cười, lén nhìn Kỳ Lạc Châu bên cạnh.

Ánh nắng lấp lánh qua những tán lá chiếu vào khuôn mặt anh, tạo thành những mảng sáng tối.

Đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, làm dịu đi vẻ cứng cỏi của đường nét gương mặt.

Khi anh không cười, trông lạnh lùng, như thể cách biệt cả thế giới.

Nếu nói sự lạnh lùng của Thiệu Du Dã là kiểu gai góc, không ai được đến gần.

Thì sự lạnh lùng của Kỳ Lạc Châu lại là kiểu có thể tiếp cận, nhưng không ai thực sự đi vào được ánh mắt của anh.

Mà người như thế lại sở hữu đôi mắt đầy tình cảm.

Điều này càng làm tăng thêm vẻ cuốn hút đầy bí ẩn của anh.

Dưới ánh mắt trông đợi của Kim Tiểu Ngư, Kỳ Lạc Châu chậm rãi, lười biếng lên tiếng.

“Cứ từ từ thôi.”

[Haha! Tôi biết mà, Châu Thần nhất định sẽ nói vậy!]

[Châu Thần: Thế giới này chẳng liên quan gì đến tôi.]

[Đúng chuẩn không tranh giành, Kỳ Lạc Châu!]

[Châu Thần: Đừng lôi tôi vào, đẹp trai đang ngắm cảnh thôi haha!]

Đội thứ tư là Gia Lộ và Trì Điềm. Gia Lộ là một người mẫu hàng đầu, khá lạnh lùng, ít nói. Còn Trì Điềm thì dễ thương và rất hoạt ngôn, nhưng không có sức ảnh hưởng lớn, nên từ đầu chương trình đến nay cả hai vẫn không nổi bật lắm.

Cả hai là kiểu người nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, nên độ nổi tiếng trong chương trình khá thấp.

Hai người không quá hăng hái phát biểu, sau đó đến lượt đội của Giang Thiên Phàm và Tô Đình Hiên.

Giang Thiên Phàm rất yếu trong các trò chơi, còn Tô Đình Hiên cũng là một thiếu gia tứ chi bất lực, cả hai ghép đội thì tiến độ lúc nào cũng lê lết.

Cô ta vỗ vai Tô Đình Hiên, dõng dạc nói: “Chúng ta phải cố gắng không đứng chót nhé!”

Dù sao đứng chót thêm một ngày nữa sẽ bị loại.

[Haha, cứu tôi với, khi Giang Thiên Phàm nói “cố gắng không đứng chót” thì Thiệu Du Dã nổi hết gân xanh rồi.]

[Thiệu Du Dã hiếu thắng: Chịu không nổi.jpg]

[Thiệu Du Dã, hãy rời xa Thẩm Vãn Vãn và giành lấy vị trí dẫn đầu nào!]

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Thiệu Du Dã.

Thiệu Du Dã khoát tay: “Chẳng có gì để nói cả.”

Mặc dù từ bỏ giữa chừng không phải phong cách của anh ấy, nhưng rõ ràng khi ở đội với Thẩm Vãn Vãn, có lẽ chẳng bao lâu anh ấy sẽ phải thu dọn đồ rời khỏi chương trình mất thôi.

Khỉ thật.

Tức quá.

...

Hôm nay họ sẽ bắt đầu từ thử thách thứ 11.

Giang Thiên Phàm và Tô Đình Hiên tối qua đã vật lộn cả tiếng đồng hồ cũng mắc kẹt ở thử thách này.

Nơi thi đấu cách chỗ ở khoảng 15 phút, cả bốn người cần đi cùng xe điện để đến đó.

Tô Đình Hiên lên xe trước, thấy Thẩm Vãn Vãn kiêu kỳ bước tới, theo bản năng anh ta lau sạch chỗ ngồi cho cô.

Nếu không làm vậy thì tiểu thư đỏng đảnh này lại rắc rối cho xem.

Nhưng Thẩm Vãn Vãn không ngồi cạnh anh ta, mà chọn vị trí phía trước, sau đó Thiệu Du Dã ngồi xuống bên cạnh cô.

Tô Đình Hiên ngớ người, bàn tay lau ghế đột ngột khựng lại.

Ngồi bên cạnh anh, Giang Thiên Phàm thấy hành động này rõ ràng có ý gì.

“Không ngờ anh cũng biết chăm sóc người khác đấy nhỉ.”

Tô Đình Hiên cười gượng gạo.

Thiệu Du Dã lên xe xong liền nhắm mắt ngủ.

Thẩm Vãn Vãn cũng im lặng, chỉ quay đầu ngắm phong cảnh bên đường.

Bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người bọn họ hoàn toàn đối lập với không khí sôi nổi của Giang Thiên Phàm và Tô Đình Hiên phía sau.

Ngồi phía sau, Giang Thiên Phàm liên tục gợi chủ đề trò chuyện nhưng mãi không nghe thấy Tô Đình Hiên trả lời, tò mò nhìn theo ánh mắt đã đi xa của anh ta.