Nghe vậy, không ít khách mời ngồi thẳng người, có vẻ hơi căng thẳng.
Đây không phải chương trình để đấu đá, mọi người trước máy quay đều cố gắng tránh va chạm.
Không ngờ Giang Thiên Phàm lại thẳng thắn tấn công Thẩm Vãn Vãn như vậy, tất cả không khỏi quay sang nhìn cô ấy.
Đạo diễn cũng vội đưa máy quay về phía Thẩm Vãn Vãn, bình luận trong phòng trực tiếp cũng bùng nổ.
[Trời ạ, Giang Thiên Phàm gan vậy sao? Thẳng thừng đối đầu với Thẩm Vãn Vãn kìa!]
[Buồn cười quá, các người tưởng danh hiệu “chị đại nóng nảy” của cô ấy đến từ đâu chứ?]
[Nói thật, nếu không vì Thẩm Vãn Vãn, thì anh Dã chắc chắn đã xếp nhất rồi. Anh ấy là người có thể thức cả đêm chỉ để giành phòng tập mà!]
[Aaa, khi nào Thẩm Vãn Vãn mới rời khỏi đây?]
Thẩm Vãn Vãn mặt không biểu cảm nhìn Giang Thiên Phàm, hỏi 001: “Ai đấy?”
001 cạn lời: [Ba ngày rồi mà cô còn chưa nhớ nổi các khách mời sao?!]
Thẩm Vãn Vãn thản nhiên đáp: “Bận cãi nhau với Thiệu Du Dã suốt.”
001: [... Cũng phải.]
Trước khi thức tỉnh, chẳng qua cô chỉ là một nhân vật công cụ.
Đã là công cụ thì cần gì trí nhớ, chỉ cần bị điều khiển để hoàn thành mục đích trong kịch bản là được.
Nó bắt đầu giới thiệu từng người cho cô.
[Kỳ Lạc Châu, tính cách lạnh nhạt, không tranh giành. Nhưng là nam chính, khuyên cô tránh xa anh ta.]
[Tưởng Uyên, kiểu người tử tế, tính tình hòa nhã, là một lựa chọn đồng đội rất tốt.]
[Trương Nghị Nhiên và Lý Ngạn, vui tính cởi mở, khả năng thể thao tốt, hợp tác với họ cũng không tệ~]
…
[Người đang đối đầu với cô là Giang Thiên Phàm, tính thẳng thắn, hơi “chị đại”, bụng dạ không xấu nhưng dễ bị người khác lợi dụng.]
001 giới thiệu xong, khô cả họng: [Nhớ chưa?]
Thẩm Vãn Vãn thờ ơ đáp “Ừ,” rõ ràng là chẳng nhớ ai cả.
Không khí căng thẳng bao trùm cả phòng, không ai lên tiếng.
Người tốt bụng như Tưởng Uyên cũng cau mày, định nói gì đó thì chợt nghe một tiếng cười khẽ vang lên.
Âm thanh trong trẻo như dòng suối mát, đọng lại trong lòng mọi người, kết thúc với chút luyến lưu, nghe như chứa đựng vài phần say đắm.
Mọi người đều cảm thấy rung động trong lòng.
Kỳ Lạc Châu vốn tựa lưng lười nhác vào ghế, mắt nhìn bảng tiến độ của đội ngũ đạo diễn, nghe thấy vậy cũng quay sang nhìn Thẩm Vãn Vãn.
Cô khẽ nhếch đôi môi đỏ, chậm rãi nói:
“Ghen tị sao?”
Giang Thiên Phàm ngẩn người, vừa định nói, nhưng Thẩm Vãn Vãn đã hướng về phía Bạch Lăng, bĩu môi: “Ghen tị thì bảo cô ấy đưa cho cô một tấm thẻ suối nước nóng nữa đi.”
Bạch Lăng không ngờ Thẩm Vãn Vãn nhắc lại chuyện này, tay giật nảy lên.
“Cô!”
Giang Thiên Phàm tự cho mình là bạn thân của Bạch Lăng, có thể hợp tác cùng giúp đỡ trong cuộc thi. Ai ngờ Bạch Lăng lại có thẻ tốt như thế mà không đưa cho đội cô ấy, mà tặng cho đội xếp chót là Thẩm Vãn Vãn.
Nhìn thấy tình bạn “nhựa” của mình bị phơi bày, Giang Thiên Phàm tức nghẹn, lời lẽ càng thêm lúng túng và giận dữ, cuối cùng đành trút cơn giận lên Bạch Lăng:
“Bạch Lăng, lần sau mà không đưa thẻ cho tôi thì chúng ta tuyệt giao!”
Nghe vậy, Kim Tiểu Ngư cũng nhìn sang Bạch Lăng với ánh mắt oán trách, không nói gì nhưng ý ngầm rằng: “Cô mà cho thẻ người khác nữa thì tôi cũng tuyệt giao với cô!”
Bạch Lăng đổ mồ hôi hột, cười gượng rồi vội vàng cho qua chuyện này.
Tuy trên mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng đã mắng Thẩm Vãn Vãn không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Vãn Vãn thật đáng ghét!
Nhưng ở ác gặp chuyện ác.
Sắp tới Thẩm Vãn Vãn và Thiệu Du Dã sẽ phải nhận hình phạt cho đội xếp chót.
Thiệu Du Dã không phải loại người dễ dàng bỏ qua cho Thẩm Vãn Vãn.
Cô ta chỉ cần chờ xem cảnh Thẩm Vãn Vãn bị Thiệu Du Dã mắng xối xả mà thôi.
...
Chương trình quy định đội đứng chót mỗi ngày sẽ phải nhận hình phạt.
Thẩm Vãn Vãn và Thiệu Du Dã, với vị trí chót xứng đáng, tối nay bị phạt rửa hết bát đũa mà mọi người đã ăn xong.