“Ê, ai còn chưa đến vậy? Thẩm Vãn Vãn và Thiệu Du Dã đi đâu rồi? Chẳng lẽ họ vẫn mắc kẹt ở thử thách hồi sáng à?”
“Đội của họ thế nào rồi? Tôi thấy trên bảng tiến độ đã qua hai vòng, có lẽ chuyện sáng nay được giải quyết rồi nhỉ?”
Vừa dứt lời, một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Tới rồi đây.”
Mọi người đồng loạt quay lại phía phát ra giọng nói.
Đèn chùm pha lê trên trần sáng rực cả nhà ăn, Thẩm Vãn Vãn trong đôi giày cao gót, váy dài nhung đỏ, làn da trắng như tuyết dưới ánh đèn hiện lên chút sắc hồng.
Đôi môi đỏ tươi và mái tóc đen nhánh của cô tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ. Trong đôi mắt sáng của cô dường như ẩn chứa hàng ngàn vì sao.
Mọi người đều bị vẻ đẹp của cô thu hút, đến mức nhất thời không ai nỡ rời mắt.
Thẩm Vãn Vãn trên người sạch sẽ tinh tươm, thậm chí còn phảng phất hương thơm nhẹ nhàng.
Từ đầu đến chân, cô toát lên vẻ tinh tế hoàn hảo.
Khi đi ngang qua Bạch Lăng và Kim Tiểu Ngư, hai người họ trông thật lôi thôi, giống như hai cô hầu nhỏ.
Ai cũng biết cô vốn nổi tiếng là đỏng đảnh, nhưng mọi người cũng biết rằng Thiệu Du Dã không chiều theo cô. Cả hai vốn không ưa nhau, buổi trưa còn cùng nhau rơi xuống nước, cực kỳ nhếch nhác.
Sao mới một buổi chiều không gặp, cô ấy lại trở nên đẹp hơn trước nữa?
Ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không thể không thừa nhận vẻ đẹp của cô:
[Nói thật, Thẩm Vãn Vãn thật sự rất đẹp!]
[Da cô ấy vừa mịn vừa hồng! Trời ơi, là phụ nữ mà tôi cũng phải ghen tị!]
[Cười chết mất, fan của Thẩm Vãn Vãn chỉ có thể khoe điểm này thôi sao! Không đẹp mới lạ ấy chứ? Cô ấy cướp thẻ suối nước nóng của Bạch Lăng, người khác thì cực nhọc lao động, chỉ có mình cô ấy đi hưởng thụ, không đẹp hơn mới là lạ! Đúng là mưu mô mà!]
[Đúng thế, ai cũng nhìn ra Bạch Lăng chỉ khách sáo thôi, Thẩm Vãn Vãn thì cứ mặt dày mà nhận! Loại phụ nữ thế này có đẹp tôi cũng không ưa nổi, thật đấy!]
Sau khi ngồi vào chỗ, Thẩm Vãn Vãn thoải mái đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người.
001 chú ý đến người đàn ông ngồi đối diện với cô, Kỳ Lạc Châu.
[Oa oa, là nam chính kìa, đẹp trai quá đi mất!]
Thẩm Vãn Vãn mặt không cảm xúc, nhấp một ngụm nước lọc: “Đồ mê trai.”
001 không phục: [Cô không thấy thế à?]
[Nam chính không chỉ đẹp trai mà còn là con trai trưởng nhà họ Kỳ—gia đình nắm giữ tập đoàn cảng lớn nhất thủ đô. Anh ta vào giới giải trí nhưng không công khai thân phận, vừa khiêm tốn vừa tinh tế. Trời ơi, thật là vừa giàu vừa đẹp trai, mê quá mê quá!]
Thẩm Vãn Vãn cười nhạt: “Lại là trò ‘con nhà tài phiệt giấu thân phận’ sao?”
Thiệu Du Dã là vậy, Kỳ Lạc Châu cũng thế.
[Nhưng có khác biệt chứ, anh trai cô thì do hoàn cảnh gia đình bất hạnh, còn nam chính chỉ đơn giản là khiêm tốn thôi mà.]
Thẩm Vãn Vãn ngón tay gõ nhẹ trên bàn, khẽ khựng lại.
001 tiếp tục: [Nữ chính là cô bé lọ lem, tất nhiên phải có một nam chính với gia thế hoành tráng để sánh đôi. Sau này, nhờ sức mạnh của nam chính, nữ chính sẽ áp chế cô và anh trai cô nhiều lần, đúng là đã mắt mà.]
001 ngưng lại một chút, cảm giác như nghe thấy một tiếng cười lạnh.
Nhưng có vẻ chỉ là ảo giác.
001: [Cô không cảm thấy gì thì tốt, nhất định không được để ý tới anh ta. Đây là nam chính của nữ chính, kẻ nào cướp người đàn ông của nữ chính đều có kết cục không tốt!]
[Nhớ đấy, Kỳ Lạc Châu là nam chính và là đối thủ của anh trai cô, Thiệu Du Dã rất ghét anh ta. Vì cả tình lẫn lý, cô không nên dây dưa với anh ta!]
Thẩm Vãn Vãn nhìn người đàn ông đối diện.
Đôi môi mỏng, sống mũi cao, đường nét gương mặt sắc sảo.
Đặc biệt là đôi mắt đào hoa hơi xếch, mang vẻ đa tình.
Cô đã quen nhìn nhiều người đẹp, gu thẩm mỹ rất cao, nhưng phải công nhận Kỳ Lạc Châu xứng đáng với bốn chữ “phong thái nổi bật.”