Sóng Lúa

Chương 15: Trêu Chọc

Đông Tử ngồi bên cạnh ồn ào kêu to: "Anh Hàng, anh thật là quá khi dễ người rồi đấy!"

Miệng thì nói thế, nhưng hắn lại cười to hơn ai hết, rõ ràng đang xem kịch vui. Nhìn bộ dạng này của hắn, hiển nhiên đã biết rõ tính cách của Vu Hàng là như thế rồi.

Khuôn mặt hơi sạm màu của Lâm Hoài đỏ bừng lên như được phủ một tầng mây hồng, đôi mắt đen láy cứ nhìn đông nhìn tây, lơ đãng dừng lại trên chiếc cốc sứ trên bàn nhưng cũng không dám cầm cốc lên.

Nói là không nhìn thì cũng không đúng, nhưng bảo là có nhìn thì lại cảm thấy kỳ lạ.

Nếu anh là kiểu người có tính cách thẳng thắn, bộc trực, chỉ cần hào sảng thừa nhận: "Ừ, đã nhìn đó thì sao?" Mọi người cùng cười xòa một cái cho qua chuyện rồi thôi.

Nhưng khổ nỗi, anh lại nghiêm túc quá mức, không coi đó là chuyện đùa, thậm chí còn thật lòng suy nghĩ nên trả lời như thế nào.

Vu Hàng duỗi thẳng một chân, khẽ chạm vào chân Lâm Hoài, còn lấy tay xoa xoa phần đùi trắng mịn của mình, vẻ mặt đầy thắc mắc: “Chỗ này của tôi cũng chẳng có gì, chỉ là trắng hơn do ít phơi nắng thôi. Có muốn sờ thử không?”

Người này uống xong trà là bắt đầu nói nhảm, trong miệng toàn những lời không đứng đắn. Lâm Hoài ngồi bên cạnh, cách một lớp quần dài cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Vu Hàng, lập tức co chân lại, trong lòng chỉ muốn đứng dậy rời đi.

Đông Tử nhoài người nửa đứng dậy, cúi xuống đưa tay ra sờ thử: “Ê ê để tôi sờ cái, tôi còn chưa được sờ bao giờ đâu!”

"Biến sang chỗ khác," Vu Hàng cười, kéo ống quần xuống, ngăn bàn tay của Đông Tử lại, "Đi mà sờ người yêu của mày ấy!"

Đông Tử cười hề hề ngồi lại chỗ cũ, quay qua nhìn Lâm Hoài, rồi bật cười thành tiếng: "Da mặt anh mỏng quá đấy! Anh Hàng chỉ đùa thôi mà."

Lâm Hoài đưa tay sờ lên gương mặt nóng bừng của mình, gượng gạo mỉm cười. So với Đông Tử, anh quả thật không được phóng khoáng, cũng không dám đùa giỡn với Vu Hàng như thế.

"Anh chưa từng yêu ai đúng không?" Đông Tử hỏi.

Vu Hàng vắt chân chữ ngũ, lại trở về dáng vẻ cợt nhả thường ngày, dường như chuyện vừa rồi chỉ là đùa chút cho vui, không đáng nhắc lại. Anh ta xoa xoa dái tai, im lặng cười, chờ đợi câu trả lời của Lâm Hoài.

Câu hỏi của Đông Tử khiến vết thương lòng của Lâm Hoài lại bị khơi lên. Hai chuyện chồng lên nhau làm đầu óc anh choáng váng. Đôi tai vẫn còn đỏ, anh lắc đầu: "Chưa từng."

Vu Hàng không biết nghĩ đến chuyện gì, liền bật cười thành tiếng. Đông Tử chen vào: “Cần giới thiệu không? Em họ tôi cũng đang độc thân đấy!”

Một nụ cười khó hiểu thoáng xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của Vu Hàng. Anh theo thói quen thò tay vào túi, lấy ra một hộp thuốc lá rỗng.

Đông Tử tinh ý, nhanh nhẹn đứng bật dậy, chạy vào nhà: “Anh chờ chút, để tôi lấy cho! Trong nhà vẫn còn nguyên một cây thuốc chưa mở đâu!”

Đông Tử vừa rời đi, bàn trà lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường. Lâm Hoài cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc cốc sứ, còn Vu Hàng thì nhìn chằm chằm vào anh.

Lâm Hoài không chịu nổi ánh mắt chăm chú ấy, đành từ từ ngẩng đầu lên. Bắt gặp ánh mắt của Vu Hàng, anh lại rụt cổ cúi xuống.

Vu Hàng ngả người ra sau, dáng vẻ thảnh thơi nhàn nhã như một người lớn tuổi, hỏi: “Muốn làm quen không?” Trong lòng Lâm Hoài có chút xao động, nhưng nhất quyết không gật đầu.

“Thích kiểu nào? Tôi giúp cậu tìm thử.” Vu Hàng đổi tư thế, vẫn tiếp tục giữ phong thái "đại gia", giả vờ như không có chuyện gì.

"Đàn ông chẳng phải đều thích xinh đẹp sao?" Đông Tử từ trong nhà chạy ra, đưa cho Vu Hàng hộp thuốc mới, "Chuyện này cần gì phải hỏi, anh cũng là đàn ông mà không biết à?"

Lâm Hoài không hút thuốc, nên không cầm lấy. Nghe lời Đông Tử nói, anh không hoàn toàn đồng tình nhưng cũng không phản bác, chỉ đáp: "Không cần giới thiệu đâu, cứ để mọi thứ tùy theo duyên phận đi."

"Đúng là phải tùy duyên thật. Không có duyên thì chẳng lâu dài được. Giống như anh Hàng với chị Mỹ Lệ đó, không có duyên..."

"Ây da!" Đông Tử nhanh chân tránh khỏi cú đá của Vu Hàng. Anh ta vừa buồn cười vừa tức giận: "Hôm nay mày định phá tao hả?"

Lâm Hoài bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp Vu Hàng, hôm ấy là một buổi chiều có gió, mây đen và đầy cát vàng. Khi đó, Vu Hàng vừa chia tay bạn gái vì không muốn kết hôn, khiến Lâm Hoài vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Lâm Hoài nhìn về phía Vu Hàng mang theo chút khó hiểu. Thấy vậy, Vu Hàng bật cười, nói nhỏ: “Xong rồi, xong rồi, Đông Tử, cái miệng của mày thật là quá không giữ cửa mà.”

Đông Tử vẫn chưa hiểu chuyện gì, lắc lư đầu quay sang thì thầm với Lâm Hoài: “Anh Hàng nhà chúng ta là kiểu lãng tử phong lưu, đa tình nhưng không si tình, sống phóng khoáng như một đầu sói tự do.”

Lâm Hoài nghiêm túc lắng nghe, còn liếc nhìn Vu Hàng, ngạc nhiên hỏi nhỏ: “Thật vậy à?”

Đông Tử ghé sát đầu, tiếp tục thì thầm: “Chúng ta làm sao so với anh Hàng được. Anh ấy kiếm được nhiều tiền, bên cạnh lúc nào mà chẳng có người vây quanh, các anh em chỉ biết ngồi nhìn phát thèm thôi.”

“Ồ...” Lâm Hoài lại không kiềm được mà quay qua nhìn Vu Hàng. Anh ta đang kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đầu hơi nghiêng, phả ra một làn khói. Đôi mắt sáng ngời, môi hơi nhếch lên.

Trong khi Đông Tử thao thao bất tuyệt, Vu Hàng chỉ chăm chú nhìn Lâm Hoài, như muốn xem phản ứng của anh.

Nhưng đối với Lâm Hoài mà nói. Chỉ cần ánh mắt không dừng lại ở mông hay đùi của Vu Hàng, thì Lâm Hoài sẽ không cảm thấy mất tự nhiên nữa.

Nghe Đông Tử kể, Lâm Hoài tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không quá bất ngờ. Vu Hàng vốn không giống những người đàn ông thô kệch ở nông thôn. Trong lòng Lâm Hoài nghĩ, bản thân mình và anh ta quả thật không cùng đẳng cấp.

Vu Hàng không giống người sẽ bám trụ vào mảnh đất làng quê này để kiếm sống.

"Chắc anh chưa biết, anh Hàng ít khi về đây lắm. Tháng này do rảnh rỗi nên mới về quê một chuyến, tiện thể giúp họ hàng thu hoạch lúa mạch."

Nhắc đến lúa, trong lòng Lâm Hoài lại nặng trĩu. Nhà Đông Tử không có ruộng, nhưng cũng biết năm nay khó khăn, không khỏi thở dài: “Thời tiết năm nay làm sao thế nhỉ? Tháng tư thì nóng như điên như dại, tháng năm thì mưa liên miên không ngớt.”

Lâm Hoài cũng ngậm ngùi, nghĩ tới lúa mạch nhà mình vẫn còn nằm ngoài đồng mà lòng xót xa, nói: "Mười năm qua cũng chưa từng gặp cảnh thế này."

“Đúng vậy. May mà anh Hàng có máy gặt, cũng giúp được ít nhiều.” Đông Tử hỏi: "Thế làng anh đã nhờ anh Hàng giúp chưa?"

Vu Hàng dụi tắt điếu thuốc chưa hút hết, có vẻ như không muốn hút tiếp nữa. Anh cúi đầu nhếch môi cười, vẻ mặt như có ý trêu ghẹo, liếc mắt nhìn Lâm Hoài rồi chậm rãi nói: “Có nhờ , Lâm Hoài đã tìm đến tận nhà luôn đấy.”

Nụ cười trên môi anh như thể muốn nói rằng Lâm Hoài còn nhìn thấy anh đang tắm đâu. Câu nói đầy hàm ý của Vu Hàng khiến Lâm Hoài gật đầu lia lịa, “Đúng, đúng, tôi có đến.”

Đông Tử lại hỏi thêm: "Vậy bao giờ mới có thể xuống đồng thu hoạch đây?"

“Còn phải chờ thêm vài ngày nữa,” Vu Hàng thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc đáp, “Máy vẫn chưa thể vào được, chờ xem hai ngày nữa thế nào.” Đông Tử nghe vậy chỉ biết thở dài: "Ai... khổ thật."

Vu Hàng quay sang nói với Lâm Hoài: "Trước hết sẽ gặt bên chỗ tôi, có lẽ một hai ngày sau sẽ tới lượt làng các cậu."

Nghe lời ấy, Lâm Hoài gật đầu ghi nhớ trong lòng, lát nữa phải báo cho dân làng biết mới được. Vu Hàng nhìn anh vài giây, rồi bất ngờ móc điện thoại ra: "Hôm trước không lưu số của cậu, đọc lại cho tôi đi. Đến lúc có chuyện gì, tôi sẽ gọi."

Lâm Hoài nghĩ thấy cũng đúng, liền đọc số điện thoại bàn ở nhà cho Vu Hàng ghi lại. Vu Hàng lưu xong, ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Rốt cuộc cậu thích kiểu người như thế nào?"