“Dung Nhi đáng thương của ta, để con chịu ấm ức rồi.” Thường thị vội vàng an ủi, “con tuyệt đối đừng nghĩ quẩn, con nhất định phải sống, sống mới có hy vọng!”
Sống, bà ta mới nàng thể vơ vét ngân bạc.
“Mỗi lần con nghĩ đến thúc phụ mẫu, nghĩ đến Khương gia, nghĩ đến Thẩm Văn Uyên, con đều tự nhủ nhất định phải sống thật tốt.” Khương Dung chân thành nói.
Mấy người các ngươi đều chưa xuống địa ngục.
Ta dám chết sao?
“Dung Nhi của ta, đợi cái tên Tạ Lăng Hy đó chán con, hai đứa vẫn có thể hòa ly mà. Con yên tâm, đến lúc đó thúc mẫu sẽ đón con về nhà!” Thường thị giả vờ thương tâm cùng nàng rơi nước mắt.
Đúng lúc này, ma ma cầm một cái hộp đi vào.
“Dung Nhi, đây là sổ sách và ngân bạc, con mang đi hết đi. Những chuyện khác con không cần lo, viêc buôn bán thúc mẫu sẽ thay con lo.” Thường thị nói.
Khương Dung tiện tay đưa cho Nghênh Hạ đứng bên cạnh, “sau này phải làm phiền thúc mẫu nhiều rồi.”
“À phải rồi, nghe nói Nghênh Xuân chết rồi?" Thường thị dò hỏi. Bà ta nhận được tin, Nghênh Xuân chết rồi.
Khương Dung thở dài, “thúc mẫu, trong đêm tân hôn, con nghĩ quẩn nên hạ độc Tạ Lăng Hy, muốn cùng y đồng quy vu tận. Bị y phát hiện, Nghênh Xuân nhận tội thay con. Cô ấy là vì con mà chết…”
“Thì ra là thế. Sau này con đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa, tin thúc mẫu, con sớm muộn gì cũng có thể quay lại!” Thường thị lập tức khuyên bảo.
“Giờ con đã nghĩ thông suốt rồi. Thay vì chết, chi bằng hủy hoại Tạ gia, trả thù Tạ Lăng Hy. Tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Khương Dung khẽ gật đầu.
Hai người lại nói thêm một lúc.
Khương Dung đột nhiên hỏi, “thúc mẫu, sao không thấy nhị ca đâu vậy?”
Thường thị có hai người con trai.
Trưởng tử quá kế* trưởng phòng, thứ tử Khương Văn Miễn, năm nay mười bảy, là một kẻ ăn chơi trác táng, không được nết gì.
*Quá kế: là thuật ngữ trong văn hóa truyền thống Á Đông, chỉ việc nhận con trai của người khác làm con mình, thường là để thừa kế gia sản hoặc duy trì hương hỏa dòng tộc. Trường hợp phổ biến là con trai thứ hoặc con trai của anh em họ được đưa sang làm con trưởng ở một gia đình khác, đặc biệt nếu gia đình đó không có người nối dõi.
“Thứ vô dụng đó đêm qua lại nợ nần nàng bạc, mấy người đòi nợ đến tận cửa, khiến thúc phụ con tức giận, ông ấy treo nó lên đánh một trận, hôm nay còn chưa dậy nổi nữa.” Thường thị nhắc đến Khương Văn Miễn liền nổi giận.
“Thúc phụ sao lại ra tay nặng như vậy? Con đi thăm nhị ca.” Khương Dung vẻ mặt quan tâm: “Người đừng tức giận, nhị ca ca tuổi còn nhỏ, sau này sẽ hiểu chuyện thôi.”
Thường thị đang không muốn Khương Dung đến sảnh trước làm phiền Khương Uyển, rất vui vì có thể kéo dài thêm chút thời gian, liền ra lệnh:
“Trương ma ma, dẫn Thế tử phi đến Tùng Hương Viện.”
...
Tùng Hương Viện.
Khương Văn Miễn nằm ườn trên giường, mắng mỏ cha mình. Trong phòng gã có mấy nha hoàn xinh đẹp, người thì bóc nho, người thì rót rượu, còn có mấy vũ nữ đang nhảy múa đàn hát.
“Nhị thiếu gia, nhị tiểu thư đến!” Một người hầu báo.
Khương Văn Miễn cau mày khó chịu, “muội ấy đến làm gì? Bổn công tử bệnh rồi, không gặp.”
Nhưng Khương Dung đã xông vào, thấy trong phòng đầy mùi rượu, không khí ngột ngạt, liền nhíu mày, mặt lạnh lùng, “tất cả các ngươi ra ngoài!”
Mọi người trong phòng chợt im lặng.
“Khương Dung, muội phát bệnh gì đấy, còn dám ra lệnh cho người trong phòng của ta…”
“Bổn Thế tử phi lên tiếng, ai dám không nghe?” Khương Dung lạnh lùng nói.
Những nha hoàn, vũ nữ đều sợ hãi thân phận hiện tại của nàng, đồng loạt lui xuống. Chỉ trong chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại hai người Khương Văn Miễn và Khương Dung.
“Khương Dung, muội muốn làm gì?” Mặt Khương Văn Miễn u ám, nếu không phải vì không thể xuống giường, gã đã sớm cho Khương Dung một bạt tai rồi.
“Nghe nói nhị ca bị thúc phụ đánh cho một trận. Đại ca năm ngoái đi xin một chức quan, bỏ ra bao nhiêu ngân bạc mà chẳng thấy thúc phụ có vẻ gì là không vui. Cùng là con trai, gia sản và tước vị đều là của đại ca, còn nhị ca thì chẳng có gì hết, thậm chí chỉ nợ một ít bạc thôi mà cũng bị đánh." Khương Dung từ tốn nói, rõ ràng là đang chơi trò li gián:
“Muội muội chỉ là cảm thấy không công bằng.”