Kiếp Trước Vì Nàng Mà Chết

Chương 2: Phu quân

Vừa mới xuống ngựa, Tạ Lăng Hy liền bị tiểu cô nương mặc y phục màu trắng lao vào lòng.

Một hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng trong lòng y.

“Phu quân, thϊếp sợ!” Giọng nói mềm mại của Khương Dung run rẩy, như thể rất sợ hãi, nàng ôm chặt lấy y.

Cả người Tạ Lăng Hy cứng đờ. Kể từ khi Thái hậu ban hôn, Khương Dung đã sai người gửi cho y một lá thư "đe dọa".

Trong thư chỉ có một câu: Nếu ngươi dám lấy ta, ta cũng dám ở góa. Không phải ta chết thì chính là ngươi chết.

Tạ Lăng Hy biết rõ Khương Dung hận y đến mức nào. Tính tình nàng thanh cao ra sao, y càng hiểu rõ.

Cho dù nàng có chạy về phía bọn sơn tặc, y cũng không thấy kỳ lạ.

Nàng vậy mà lại gọi y là phu quân sao?

Trong lòng Tạ Lăng Hy đầy kinh ngạc, tiếng “phu quân” này khiến y bối rối.

Lấy lại tinh thần, Tạ Lăng Hy dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, ánh mắt lướt qua thân hình đẫm máu của Thẩm Văn Uyên.

Với võ công của Khương Dung, đám sơn tặc này không đáng bận tâm.

Nàng sợ ư? Bọn sơn tặc mới phải sợ nàng thì có.

Nhưng Tạ Lăng Hy không vạch trần nàng, y chỉ hơi nghiêng đầu, ra lệnh cho các vệ binh phía sau: “Gϊếŧ đi.”

“Vâng!”

Vệ binh của Bắc Vương Phủ đều là những chiến binh tinh nhuệ và dũng mãnh, xông vào đám sơn tặc như chém rau, chỉ trong chốc lát đã tiêu diệt sạch bọn sơn tặc.

Chỉ còn lại Thẩm Văn Uyên bị thương nặng nằm trên mặt đất hoảng loạn kêu lên, “cha ta là Thái phó, các ngươi đừng lại đây!”

“Khương Dung, nàng cùng hắn bỏ trốn, tại sao lại loạn thành như thế này?” Tạ Lăng Hy nhướng mày, cười mà như không, thái độ không rõ là vui hay giận.

Khương Dung lập tức ngẩng đầu lên từ vòng tay của y, đôi mắt đỏ hoe, “phu quân sao chàng thể bôi nhọ sự trong sạch của thϊếp, thϊếp không hề bỏ trốn cùng hắn!”

“Khương nhị tiểu thư, đường muội thay cô xuất giá đã khai hết rồi. Cô muốn chối sao?” Thủ lĩnh vệ binh Kinh Trập lên tiếng.

Đúng vậy, nàng còn có một đường muội thay mình xuất giá, Khương Uyển.

Cha mẹ Khương Dung mất sớm, nàng được nuôi dưới gối của nhị thúc mẫu, nàng coi thúc phụ mẫu như cha mẹ ruột, tình cảm với đường muội Khương Uyển cũng vô cùng sâu đậm.

Sau khi được Thái hậu ban hôn, nhị thúc mẫu và Khương Uyển đã đến gặp nàng.

“Dung Nhi, tất cả chúng ta đều biết con và Văn Uyên tình cảm sâu đậm, là tên Thế tử kia chen ngang, phá hoại cả đời hai đứa. Thúc mẫu thực sự không nỡ, ta và Uyển Uyển đã bàn bạc rồi, để con bé thay con lên kiệu hoa, con và Văn Uyên hãy bỏ trốn đi!” Nhị thúc mẫu khuyên nhủ.

Khương Dung cảm động vô cùng, “nhưng Thế tử đó không phải là người tốt lành gì, Uyển Uyển mà gả cho y chẳng phải sẽ hủy hoại cả đời muội ấy hay sao? Con không thể để muội ấy chịu khổ thay mình được!”

"Nhị tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, muội có cách đối phó với Thế tử kia. Muội gả qua đó nhất định sẽ làm một Thế tử phi tốt, còn tỷ mà gả qua đó chỉ bị y ức hϊếp thôi. Đây là kế vẹn cả đôi đường, nhị tỷ tỷ mau chạy cùng tỷ phu đi!” Khương Uyển an ủi.

Năm đó, khi Khương Dung bỏ trốn, nàng đã nghĩ mình có người tỷ muội thân thiết nhất, có tình lang yêu mình nhất, nàng tưởng rằng mình là người hạnh phuc nhất trên thế gian này.

Nhưng kết quả từ đầu đến cuối, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay bọn họ. Bọn họ lợi dụng nàng suốt cả một đời, cuối cùng còn dùng chính tay nàng để hại chết Tạ Lăng Hy.

Những kẻ này, nàng sẽ không tha cho một ai!

“Phu quân, thϊếp không biết gì hết. Đêm qua sau khi ngủ, thϊếp tỉnh dậy đã thấy mình ở đây rồi. Phu quân của thϊếp là người tài sắc vẹn toàn, Thẩm Văn Uyên không bằng một ngón tay của chàng, sao thϊếp có thể bỏ trốn cùng hắn được?” Khương Dung kiên quyết phủ nhận, đẩy hết trách nhiệm:

“Hắn bắt cóc thϊếp, thϊếp liều mạng chống cự, may thay, may có phu quân đến kịp, Dung Nhi sợ lắm...”

Ánh mắt Tạ Lăng Hy hạ xuống, liếc nhìn Thẩm Văn Uyên đang hấp hối.

Rốt cuộc là ai đang liều mạng chống cự đây? Hử?

"Vậy ý nàng là, chuyện gả thay hôm nay không liên quan đến nàng?” Tạ Lăng Hy nhìn nàng.

Khương Dung ngoan ngoãn gật đầu,"tất nhiên là không liên quan! Phu quân tốt thế này, làm sao thϊếp nỡ nhường cho người khác. Chỉ trách phu quân chàng ngọc thụ lâm phong, anh minh thần vũ, khí chất phi phàm, khiến muội muội của thϊếp nhất thời hồ đồ, làm ra chuyện sai trái này...”

Kinh Trập và đám vệ binh không thể nghe thêm được nữa.

Ai mà không biết thế tử của Bắc Vương Phủ ăn chơi bậc nhất kinh thành, chưa từng làm được chuyện gì tốt, vậy mà Khương nhị tiểu thư lại khen ngợi thành tâm thật ý đến mức này?

Tạ Lăng Hy nhíu mày, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Khương Dung, như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.

Thông tin tình báo của y thu thập về Khương Dung không phải như thế này.

Rốt cuộc là do người của y ngu ngốc, hay nữ tử này giấu giếm quá sâu?

Nhưng ánh mắt dò xét ấy chỉ thoáng qua, sau đó thay bằng vẻ cười cợt bất cần, không ai có thể đoán được trong lòng y đang nghĩ gì.

“Xin thế tử rộng lượng bỏ qua, đừng so đo với Khương gia. Chàng đưa thϊếp về trước đã, chúng ta bái đường thành thân được không?” Nói xong, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của y, khẽ lay.

Làm nũng.

“Phu quân à, chúng ta quay trở về thành thân đi, được không?”