“Hai mươi vạn!”
Gã đàn ông trung niên nghển cổ lên nói, giọng điệu đầy phách lối nhưng không mấy tự tin.
Những người xung quanh đang hóng chuyện nghe con số hắn đưa ra, không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên:
“Trời đất ơi! Dù chúng ta chẳng ưa gì Cố Chi, nhưng chỉ với chút thương tích đó mà đòi người ta hai mươi vạn? Hắn không thấy ngượng sao?”
“Ôi trời, sao chuyện tốt thế này không xảy ra với tôi nhỉ? Ai đó tặng tôi một cú đấm để tôi kiếm hai mươi vạn cái xem nào! Còn ai nhận làm việc này nữa không, tôi muốn đặt hàng!”
“Ha! Đừng có mơ! Họ Lưu này mặt dày đòi vậy thôi, cô nghĩ Cố Chi thật sự trả nổi chắc? Nghe đâu cô ấy bây giờ không còn là tiểu thư nhà họ Cố, đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi.”
Những lời bàn tán có thể không hoàn toàn chính xác, nhưng có một điều chắc chắn:
Cố Chi rất nghèo.
Cô nghèo đến mức khủng khϊếp.
Đừng nói hai mươi vạn, ngay cả hai ngàn, cô cũng chưa chắc đã có.
Phinh Đình biết rõ hoàn cảnh hiện tại của Cố Chi, nên chỉ im lặng đứng xem. Cô ta muốn nhìn thử xem người chị từng ngạo nghễ của mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Theo cô ta biết, gã đàn ông họ Lưu này nổi tiếng là kẻ lưu manh, vô lại.
“Thấp nhất là hai mươi vạn, một xu cũng không thiếu! Nếu không, tôi sẽ kiện cô! Ở đây có camera theo dõi, cô không thể thoát được đâu!”
Thấy Cố Chi không nói gì, hắn hùng hổ đe dọa, giọng đầy tự mãn.
Đây là cơ hội tốt, nếu không phải nhà sản xuất Ngô nhắc nhở, hắn còn chưa nghĩ đến. Hắn hiểu rất rõ, những ngôi sao nhỏ như Cố Chi quan tâm nhất là danh dự. Họ Cố chắc chắn không chịu nổi hắn gây chuyện.
“Ông Lưu này, ông làm vậy có phần hơi quá đáng.” Nhà sản xuất Ngô bước tới khuyên giải.
“Không sao cả. Chỉ hai mươi vạn thôi mà, chủ yếu tôi không muốn làm phiền mọi người.” Cố Chi mỉm cười nhìn nhà sản xuất, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng.
Nụ cười của cô khiến nhà sản xuất Ngô sững người, ông không dám tin hỏi lại: “Cô đang đùa tôi đúng không, Tiểu Cố?”
“Thật chứ! Cô đồng ý thật sao?” Gã đàn ông trung niên cũng bất ngờ hỏi lại, không tin nổi vào tai mình.
Đồng ý dễ dàng vậy sao?
Rõ ràng hắn đã đưa ra một con số hoang đường, làm sao cô lại không nhìn ra?
Đám đông xung quanh bắt đầu thầm thì, không khỏi cảm thấy Cố Chi quá ngốc nghếch.
“Phinh Đình!”
Khi Phinh Đình còn đang bối rối, đột nhiên nghe thấy Cố Chi gọi tên mình. Trước khi kịp phản ứng, cô ta đã bị Cố Chi thân mật kéo lại gần.
“Mọi người đều biết, đây là em gái tôi. Tôi không có tiền, nhưng em ấy thì có.” Cố Chi mỉm cười nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng từng chữ đều khiến Phinh Đình cảm thấy lạnh toát.
Câu nói của Cố Chi khiến bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, ánh mắt mọi người nhìn về phía Cố Chi đầy sự khinh bỉ.
Tưởng Nhưng Hân, vốn ghét nhất là thấy Cố Chi tỏ vẻ, lập tức cười lạnh:
“Cố Chi! Cô điên rồi sao? Cô gây họa mà lại muốn Phinh Đình gánh chịu? Cô dựa vào cái gì?”
Cố Chi vẫn giữ nụ cười ấm áp, như thể không nghe thấy lời châm chọc. Cô chậm rãi quay sang nhìn Phinh Đình, giọng nói ôn hòa:
“Tôi đang nói chuyện với em gái ruột của mình. Mọi người không cần can thiệp.”
Cô xoay xoay đôi hoa tai phỉ thúy trong tay, nụ cười càng thêm sâu sắc:
“Dù sao đi nữa, tình cảm giữa chị em chúng tôi, làm sao có thể dùng tiền để cân nhắc? Có đúng không, em gái?”