Mẹ Mỹ Nhân Mang Con Tham Gia Show Ly Hôn

Chương 8: Sa thải dì Ngô

Phòng suite ở tầng cao nhất như đứng giữa mây mù, cửa sổ full kính cho tầm nhìn toàn cảnh về cảnh đêm của Hàng Thành, đèn hiệu của các tòa nhà chiếu sáng cả thành phố.

Anh đặt điện thoại dựa vào laptop, nhìn khuôn mặt cười mềm mại của con gái trên màn hình, cảm giác mệt mỏi cả ngày như tan biến.

"Giang tiên sinh yên tâm, Đường Đường ở nhà rất ngoan." Dì Ngô nhích lại gần, cười tươi nói: "Đứa trẻ này đặc biệt ngoan, về nhà đã ăn hết một bát cơm to, sau khi ăn xong còn xem truyện tranh, không cần ai giục, tự đi tìm đồ ngủ để tắm."

"Đường Đường tự tắm được rồi sao?" Giang Ngật cố tình ngạc nhiên trêu con gái.

Đường Đường lắc đầu như trống bỏi, chưa kịp mở miệng thì dì Ngô đã nhanh hơn một bước: "Giang tiên sinh, tôi có ở bên cạnh giúp đỡ sẽ không để Đường Đường bị lạnh đâu, ông cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô bé!"

Giang Ngật không trả lời lời dì Ngô, tiếp tục hỏi: "Đường Đường kể cho ba nghe, hôm nay con còn làm gì nữa?"

Đường Đường nghiêng đầu nhớ lại.

Từ sáng sớm thức dậy ăn một cái bánh bao nhỏ và sữa, đến trưa theo gia sư đến vườn hoa nhỏ để vẽ tranh, rồi trên đường tài xế Trần đưa cô bé đến bệnh viện đã nhìn thấy gì, cuối cùng là đến bệnh viện thăm mẹ.

Dì Ngô lén nhìn đồng hồ, đã nói chuyện hơn mười phút rồi.

Khi Giang tiên sinh ở nhà, Đường Đường thường ngủ đúng giờ vào lúc tám giờ rưỡi tối, bây giờ kéo dài thêm, bà ta phải hoãn giờ tan làm rồi.

Bà ta chỉ mong hai cha con nhanh chóng tắt máy nhưng không dám thúc giục.

Giang Ngật không bỏ sót bất kỳ câu nói nào của Đường Đường, khóe miệng nở nụ cười, từng câu từng chữ đều đáp lại.

"Con còn gì quên nói không?"

Cục cưng nhỏ xoay đầu.

Dì Ngô ngáp dài, vươn vai.

Đường Đường suy nghĩ hồi lâu, nghiêm túc vẫy vẫy tay nhỏ, giọng sữa nói: "Dì bảo không được nói với ba."

Miệng dì Ngô đang ngáp bỗng cứng đờ.

"Có chuyện gì không thể nói với tôi?" Giang Ngật nhàn nhạt liếc nhìn dì Ngô.

...

Đợi đến khi thấy Giang Ngật cúp điện thoại, trợ lý Trình mới lên tiếng: "Giang tiên sinh, anh lo lắng cho Đường Đường sao? Mấy dì này đều là anh kiểm tra trước, hơn nữa đã làm việc mấy năm nay, sẽ không có vấn đề gì đâu, như chuyện dì Ngô giấu việc Đường Đường ngã, mặc dù dì ấy có lòng riêng nhưng cũng không thể trách được, dì ấy hẳn đã biết lỗi rồi. Chỉ còn hai ngày nữa anh có thể về rồi."

Lúc Đường Đường mới sinh, Giang Ngật dành phần lớn thời gian để ở bên con.

Nhưng hai năm nay, sức khỏe ba Giang không được tốt như trước, mẹ Giang cùng ông ra nước ngoài nghỉ ngơi.

Bản thân là người thừa kế của nhà họ Giang, Giang Ngật nhận trọng trách tiếp quản tập đoàn bận rộn hơn, trong nhà cũng thuê không ít bảo mẫu chăm trẻ.

"Nói gì thì nói, Đường Đường ngoan lắm." Trợ lý Trình cười nói: "Anh không cần lo lắng quá đâu."

"Tôi lo chính là vì con bé quá ngoan." Giang Ngật nhàn nhạt nói.

"Hả?"

"Không khóc không nháo, chịu ấm ức cũng không nói." Giang Ngật xoa xoa mi tâm.

Trợ lý Trình trêu chọc: "Đó là do con bé ngoan ngoãn mà, nếu Đường Đường giống phu nhân thì anh mới phải lo lắng đấy."

Nói đến đây, trợ lý Trình chợt thấy mình lỡ lời, sờ mũi.

Có phải không nên nhắc đến phu nhân trước mặt Giang tiên sinh không?

"Giống mẹ con bé cũng tốt, ngang ngược vô cùng."

Trợ lý Trình ngẩn người.

Giang tiên sinh không phải ghét nhất tính cách kiêu căng tùy hứng của phu nhân sao?

"Sắp xếp tài liệu, liên hệ với Lý Lăng của công ty chi nhánh, cố gắng ngày mai về Bắc Thành."

"Vâng." Trợ lý Trình hoàn hồn, vội vàng làm việc chính.

Giang Ngật khoác lại vest, chỉnh lại cổ áo, trước khi mở cuộc họp video, lại trầm giọng nói: "Tiện thể sắp xếp luôn, sa thải dì Ngô."

Con bé ngã một cái không phải chuyện lớn nhưng dì Ngô lại lấy việc không chơi với Đường Đường ra uy hϊếp, bắt con bé nói dối, khiến Giang Ngật không thể không cảnh giác.