Mẹ Mỹ Nhân Mang Con Tham Gia Show Ly Hôn

Chương 6: Đường Đường rất ngoan

Hai vợ chồng cùng nhau xem ảnh con gái trên tài khoản phụ.

Chỉ là đột nhiên, vẻ mặt Phó Thư Thư khựng lại.

Nhạc Văn Sâm tiến lại gần, nhìn vào mục bình luận mà Phó Thư Thư mở ra.

[Cô bé mặc váy vàng kia có phải là con gái của Chúc Tâm không nhỉ?]

[Chỉ có một tấm ảnh chụp từ phía sau, không nhìn rõ được.]

[Kéo xuống dưới nữa xem, chắc chắn còn có ảnh con gái Chúc Tâm!]

Phó Thư Thư trợn tròn mắt: "Không chỉ có các phương tiện truyền thông, mà ngay cả cư dân mạng cũng thần thông quảng đại đến vậy sao!"



"Đường Đường đừng lẩm bẩm nữa." dì Ngô thúc giục: "Nhanh lên nào."

Dì Ngô giúp Đường Đường chỉnh lại cặp sách và bình nước, nắm tay cô bé dặn dò: "Đúng rồi, chuyện con ngã hôm nay đừng nói cho ba con biết đấy."

Giang tiên sinh rất quan tâm đến Đường Đường, nhiều năm như vậy nếu không cần thiết thì sẽ không qua đêm bên ngoài. Chỉ là lần này chi nhánh công ty thực sự không thể thiếu anh nên mới phải đi công tác vài ngày.

Trước khi đi, Giang tiên sinh đã sắp xếp mọi thứ trong ngoài từ quản gia, tài xế đến từng người giúp việc trong nhà đều giám sát lẫn nhau, không ai muốn để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Dì Ngô sợ bị trách phạt nên cố gắng giấu nhẹm chuyện này.

"Đường Đường và ba không có bí mật gì cả."

Lông mày dì Ngô giật giật dừng bước, thương lượng với Đường Đường: "Ba con đi công tác họp rất bận, còn phải tranh thủ thời gian gọi điện video cho con, con phải ngoan, chúng ta không nói được không?"

Dì Ngô nghiêm túc: "Nếu con nói với ba thì dì không chơi với con nữa."

Muốn ở chung với trẻ con thì phải dùng cách của trẻ con.

Đòn sát thủ này của bà ta quả nhiên dọa được cô bé.

"Đừng không chơi với con được không?" Tay nhỏ của Đường Đường nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay dì Ngô

Dì Ngô tiếp tục: "Thật đấy, dì còn bạn nhỏ khác, sau này không chơi với con nữa."

Cô bé lắc đầu như trống bỏi, vội vàng chứng minh tầm quan trọng của mình, nhẹ nhàng lay tay bà ta, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.

"Không được không được! Con không có bạn nhỏ nào chơi cả!"

Giọng trẻ con vội vã cùng tiếng bước chân lớn nhỏ dần dần đi xa.

Đợi hai người họ đi rồi, hai y tá nhìn nhau, lắc đầu.

Hai người vào phòng bệnh điều chỉnh máy móc, đồng thời kiểm tra định kỳ cho bệnh nhân.

"Đứa trẻ này là cháu gái nhỏ nhất của nhà họ Giang, đáng lẽ dì ấy nên nghe lời con bé mới phải."

"Đường Đường cần người bầu bạn, chắc là đứa nhỏ sợ cô đơn."

"Đứa nhỏ này có vẻ nhạy cảm, lần trước Đường Đường còn hỏi tôi, mẹ bé có tỉnh lại không."

"Cô trả lời thế nào? Đường Đường ngoan như vậy, đừng làm đứa nhỏ buồn."

"Người thực vật hôn mê bốn năm mà tỉnh lại sao? Khả năng mong manh như vậy, không thể lừa trẻ con được... "

Hai y tá làm xong kiểm tra định kỳ, vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.

Cửa phòng bệnh khẽ khép lại.

Không ai để ý, trên giường bệnh, hàng mi của bệnh nhân khẽ run lên.

Trong nhà có dì bảo mẫu và cô giáo dạy trẻ chuyên phụ trách chăm sóc Đường Đường, từ sinh hoạt, ăn uống đến học tập đều được sắp xếp chu đáo cho bé.

Vừa về đến nhà, Đường Đường đã nghe lời dì Ngô rửa tay sạch sẽ, trèo lên ghế trẻ em ăn cơm.

Trên bàn ăn là bữa tối mà chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị cho Đường Đường, dì Ngô cầm thìa và đũa đưa đến trước mặt cô bé.

Ba rất thương Đường Đường nhưng không phải là nuông chiều không có nguyên tắc, anh không cho phép đứa bé bốn tuổi lúc nào cũng cầm đồ chơi, mắt dán vào tivi, đến giờ ăn cơm còn chạy khắp phòng khách bắt người lớn phải chạy theo đút cơm.

Cho nên lúc Đường Đường hơn 12 tháng cô bé đã tự cầm thìa tập ăn cơm.

Dì Ngô gắp thức ăn riêng của Đường Đường vào đĩa nhỏ của bé, nói: "Dì đi làm việc trước, con ăn xong thì gọi dì."

Đường Đường dùng đôi bàn tay mũm mĩm cầm thìa.

Trên bàn ăn rộng lớn, chỉ có một mình Đường Đường ngoan ngoãn ngồi ăn, bé ăn rất sạch sẽ, ngay cả nước canh cũng không nhỏ xuống bàn, ngón tay dính hạt cơm thì lại đưa lên miệng mình.