Thùng thùng, thùng thùng.
Tiếng gõ cửa vang lên. Cynthia vội vàng lau khô nước mắt trên mặt. Cô nghĩ hẳn là Kana và Jess đã đến, cảm giác mình vừa rồi có chút quá tùy hứng.
Khi mở cửa ra, người đứng trước mặt không phải họ, mà là Alex – em trai cô, chỉ kém cô một tuổi. Nếu Cynthia giống mẹ nhiều hơn, thì Alex lại mang nhiều nét của cha.
“Chị, chị đừng buồn nữa. Không muốn lấy chồng thì đừng lấy, đến lúc đó em sẽ nuôi chị.”
Nam giới trong bộ tộc Vi Nhĩ phát triển rất nhanh, Ai Lý Khắc mới mười hai tuổi đã cao gần bằng cha.
Cynthia cau mặt. Thực lòng, cô không hề nghĩ mình cần ai nuôi cả. Ở trường, cô luôn đạt điểm tối đa ở tất cả các môn lý thuyết. Ngoài ra, cô còn biết chế tạo đủ loại vũ khí. Sau này trưởng thành, cô hoàn toàn có thể xin vào học viện đặc biệt và tự mình kiếm sống.
Điều khiến cô khó chịu là ngay cả người nhà cũng nghĩ cô là một kẻ vô dụng cần người khác nuôi dưỡng. Vừa cố kiềm nén cơn giận xuống, lời của Alex lại như đổ thêm dầu vào lửa.
Phanh!
Cánh cửa bị đóng sầm lại, suýt nữa đập vào chiếc mũi cao của Alex. Cậu lùi về sau một bước, gãi đầu bối rối, không hiểu mình vừa nói sai điều gì.
Sau khi đóng cửa lại, Cynthia vẫn nghẹn cục tức trong lòng. Cô cầm lấy chiếc gối ném mạnh vào cửa, sau đó trở lại giường, cuộn mình lại như một quả cầu.
Cô không phải lúc nào cũng ghét Ellen. Thật ra, Ellen là người xuất sắc nhất trong tất cả những người đồng lứa. Năm mười bốn tuổi, hắn đã cùng đoàn chiến binh lớn ra Đông Hải săn thú, và thành công hạ gục một con cá voi chúa, lập tức trở thành người nổi tiếng trong tộc. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Ellen gần như chắc chắn sẽ trở thành tộc trưởng đời tiếp theo.
Thậm chí, hắn còn tìm được trai vương, lấy toàn bộ trân châu bên trong để tặng cô làm lễ vật. Nhiều cô gái đồng lứa ở Vi Nhĩ tộc đều vô cùng ngưỡng mộ cô.
Nhưng Cynthia chỉ cảm thấy ghê tởm. Một cảm giác ghê tởm khó có thể diễn tả.
Ban đầu, cô cũng giống như tất cả những người cùng lứa tuổi, ngưỡng mộ Ellen. Đó là điều tự nhiên của người Vi Nhĩ, luôn tôn sùng những đồng tộc có cơ thể mạnh mẽ.
Khi còn nhỏ, vì cơ thể yếu ớt, cô thường xuyên bị bệnh, không thể chơi đùa cùng những đứa trẻ khác. Cô chỉ có thể ở nhà đọc sách, nhưng trong thâm tâm, cô rất muốn được hòa mình vào đám bạn cùng trang lứa.
Năm mười lăm tuổi, cô nhận ra cơ thể mình dần tốt hơn. Dù vẫn không khỏe mạnh như những người khác, ít nhất cô cũng không còn dễ dàng bị bệnh như trước.
Cô vui sướиɠ chạy ra khỏi phòng, muốn tìm cho mình những người bạn thuộc về riêng mình.